Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 137



68137.

Nếu thật sự cần bồi thường,phải mất mấy vạn tệ.

Giả dụ Cố Phi Yên vẫn còn ở Cố gia, đối với cô mà nói, mấy vạn tệ không là cái gì, dù sao cô cũng là Cố gia nhị tiểu thư, tháng nào cũng được một chút chi tiêu.

Nhưng bây giờ, mỗi đồng tiền cô kiếm được đều phải đổi lấy mồ hôi nước mắt, cô còn không nỡ mua cho mình bộ quần áo mới huống hồ vì chuyện ngớ ngẩn này mà lãng phí số tiền đó?

Hơn nữa, chuyện này thật đáng ngờ.

Cố Phi Yên từ kinh ngạc đã kịp phản ứng lại sau đó, cô cảm thấy trong chuyện này có gì không đúng, saukhi cô nhìn thấy dáng người mảnh khảnh, yêu kiều của Cố Minh Châu xuất hiện trong tiệm, con ngươi đột nhiên thấy gì nữa híp cả mắt lại.

Lẽ nào, đây lại là Cố Minh Châu gài bẫy?

“Vị tiểu thư này, nếu tôi không nhớ nhầm, là cô dựa quá gần vào tôi, mới va vào tôi thì phải? Cô hỏi tôi làm thế nào, tôi cũng muốn hỏi cô làm thế nào?”

Thay đổi suy nghĩ, Cố Phi Yên hồn nhiên nói.

“Cái gì mà kêu tôi dựa gần cô, cô lại muốn đổi tại sang tôi sao?” Đinh Uyển khuôn mặt phẫu thuật đầy sự khinh thường, ánh mắt bỉ ổi quét Cố Phi Yên một lượt, “Xì, nhìn bộ dạng nhà quê của cô, chiếc quần chưa đến 500 tệ vậy mà cũng dám đi vào cửa hàng quần áo hạng sang sao? Oh, bây giờ gây ra chuyện, sợ phải bồi thường đến khuynh gia bại sản hết tiền ăn, muốn đổ trách nhiệm lên người tôi sao? Không có cửa đâu!”

“Vậy cô nói tôi biết, vừa nãy cô đứng chỗ nào?”

“Tất nhiên đứng sau cô, đầu cô bị ngu à, mất trí nhớ rồi sao?!”

“Bên trái hay bên phải.”

“Phí lời, tất nhiên phía sau bên trái rồi!” Đinh Uyển miệng hùm gan sứa đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, nghiêm nghị hỏi, “Cô hỏi đi hỏi lại làm cái gì, lẽ nào cho rằng là tôi cố ý sao?”

“Tôi không có nói là cô cố ý nhưng tôi muốn hỏi rõ tình hình, đây không tính là làm khó nhỉ?” Cố Phi Yên bình tĩnh tiếp tục hỏi, “Được rồi, vừa nãy là cô đứng ở bên trái phía sau tôi, vậy tay nào của cô cầm nước hoa quả?”

“Tay trái, không đúng…là tay phải! không, không, không, là tay trái!”

“Rốt cuộc là tay trái hay tay phải, làm phiền cô cố nhớ lại, đây có lẽ là mấu chốt quan trọng. Tôi nghĩ, cô vừa nãy không bị cửa kẹp mất não, không đến nỗi mất trí nhớ ấy chứ?”

“Tôi, tôi….” Đinh Uyển lắp ba lắp bắp căng thẳng.

Cô căn bản đầu óc không thông minh, thấy Cố Phi Yên từ bắt đầu đến giờ đều rất bình tĩnh, trong mồm từng câu hỏi chất vấn cô, dường như chỉ cần cô thành thật trả lời những câu hỏi đó là có thể chứng minh là do cô cố ý để cốc hoa quả đổ lên quần áo….

Tự mình dọa mình, cô một lúc là ruột gan rối bời.

Cô không dám trả lời bừa câu nào, phải tìm viện trợ khắp nơi.

Vừa quay đầu nhìn, Cố Minh Châu đứng đằng sau cách đó không xa, cô như thấy vị cứu tinh hai mắt sáng lấp lánh nhìn về Cố Minh Châu.

Vừa đi cô ta còn tủi thân kêu lên, “Minh Châu, cậu mau đến đây xem xem! Rõ ràng là em của cậu va vào làm đổ nước hoa quả trên tay tôi, nhưng bây giờ cô ta lại muốn đổ hết tội lên người tôi, cậu phải làm chủ cho tôi!”

Cố Minh Châu cảm thấy thật mất mặt, biểu cảm cứng đờ lại.

Tranh chấp ở đây, ngay lúc đầu còn nhỏ nhưng bây giờ âm thanh càng ngày càng to lên, nhân viên phục vụ trong tiệm phát hiện tình hình, một người vội vàng chạy qua.

Đến khi nhìn thấy quần áo trên giá bị làm bẩn, nhân viên phục vụ sắc mặt tái mét, bước đầu tiên cầm điện thoại gọi bảo an, “Alo, chỗ tôi là cửa hàng phục trang cao cấp tầng ba, làm phiền hãy điều ba bảo an đến đây, ở đây có người đang gây chuyện!”

Tiếp sau đó, nhân viên phục vụ mới hỏi Cố Phi Yên, “Có chuyện gì vậy, ở đây vừa xảy ra chuyện gì?”

“Là cô ta!” Đinh Uyển vội nói trước chỉ tay vào Cố Phi Yên, “Y phục đều là do người này làm bẩn, cô ta là Cố gia nhị tiểu thư, nhà to nghiệp lớn, không có chuyện bồi thường không nổi đống quần áo này cho các người, cô trực tiếp tìm cô ta đi!”

“Vậy cô hãy nói cho tôi biết, vừa nãy nước hoa quả là tay nào của cô cầm?” Cố Phi Yên tiếp tục hỏi.

“Tiểu Yên, cô tại sao cứ bám víu cái câu hỏi đấy không buông?” mắt nhìn Đinh Uyển không chịu nổi, Cố Minh Châu kéo tay Đinh Uyển, véo véo đối diện Cố Phi Yên nói, “Nghe lời chị, lần này bỏ qua đi, cho dù em không cẩn thận làm bẩn y phục, bồi thường là xong, không cần đổ mọi chuyện lên người Đinh Uyển, ở bên ngoài làm ồn ào thật khó coi, để người ta cười cho.”

Cô lại quay sang nhân viên phục vụ, thái độ rộng lượng, “Cô đi xem xem bộ y phục bị làm bẩn kia hết bao nhiêu tiền, mang hóa đơn ra đây.”

“Vâng, vâng.”

Chỉ cần có người bồi thường là không sao nữa.

Nhân viên thấy bảo an đến, nói vài ba câu để họ rời đi.

Bất luận sự việc như nào, cô hôm nay phải lấy lai tiền vài bộ quần áo này, nếu không cô không chỉ phải tự bồi thường mà còn bị mất việc!

“Đợi đã!” Cố Phi Yên kêu cô ta dừng lại.

“Có chuyện gì không ạ?” nhân viên phục vụ dừng bước, có chút không vui, “Tiểu thư, cho dù cô làm bẩn y phục, theo đạo lý là phải bồi thường, chuyện này cô nói đến đâu cũng đều là đạo lý!”

Cố Phi Yên gật đầu, “Đích xác như này, người làm bẩn quần áo là phải bồi thường tuy nhiên tôi có chút chuyện cần nói rõ….”

“Cái gì?”

“Rất đơn giản, tôi muốn cô ở đây làm nhân chứng. Tôi vừa hỏi vị Đinh tiểu thư này là tay nào cầm côc nước hoa quả, đây là có nguyên nhân cả, cô ta tránh trả lời câu hỏi này, rất rõ ràng có tật giật mình! Tôi nghi ngờ là cô ta cố ý làm bẩn đống quần áo này!”

Nếu nói Cố Phi Yên ngay từ đầu không nhận, vậy bây giờ 100% chắc chắn ở đây có quỷ!

Cô lại quay sang Đinh Uyển.

“Đinh tiểu thư, vừa nãy cô nói cô đứng bên trái phía sau tôi, tôi quay về bên trái, nếu lúc đó tay phải cô cầm nước uống, vậy thì khi chúng ta va vào nhau, nước hoa quả trên tay cô nên đổ hướng phía sau mới đúng, không thể làm bẩn y phục được.”

“Ngoài ra trong tình huống này, nếu khi đó tay trái cô cầm nước uống, chúng ta va vào nhau, nước trong tay cô sẽ đổ phía trước nhưng…..trách nhiệm này hai ta đều phải chịu, không phải sao? Tình huống rốt cuộc là như nào, rất đơn giản, xem camera trong cửa hàng đã ghi lại là xong….”

Trên thực tế, bởi vì phía sau cánh tay trái của mình bị đổ ướt, Cố Phi Yên càng tư duy càng rõ ràng tình huống này có khả năng.

Tất cả, chỉ cần nhìn xem camera quay lại sẽ tìm ra chân tướng!

“Không phải, không phải như vậy! Là cô ta va vào tôi, dựa vào cái gì tôi phải bồi thường? Cô tự mình không bồi thường nổi mới giá họa cho tôi, mặt cô làm sao lại to như vậy? Tôi thấy, cô không phải ngủ nhiều với đàn ông quá mới mắc bệnh phụ khoa, não cô có bệnh mới đúng!”

Đinh Uyển thẹn quá hóa giận, âm thanh nhọn sắc.

Chửi bới vẫn không đủ, cô ta kích động dơ tay, khuôn mặt tràn đầy căm hận, định hất nửa nước hoa quả còn lại trong tay về phía Cố Phi Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.