Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 139



68139.

Cố Phi Yên, “........”

Cô thật sự không còn lời nào để nói nữa rồi.

Nhanh chóng động đến sự tức giận trên đỉnh đầu thì gần như được tiêu tan, trong lòng bởi vì sự uất hận cực độ mà dẫn đến âm u tối tăm và ác ý cũng bay nhanh đi mất,đều bị Du Diễm Phong chen vào nói đùa biến thành không biết phải làm sao.

Du Diễm Phong……

Từ khi nào,tai họa lại chạy đến đây?mở xong cuộc họp rồi?

Vẫn còn,cái thứ thật sự rất quan trọng!

Cố Phi Yên xoay người sang một bên ẩn núp,Du Diễm Phong phải mất một inch,để càng nhiều trọng lượng lên trên người cô,kéo vào càng chật hơn,đè ép càng lợi hại hơn rồi……đây là để cô hiểu rằng,anh ta là đang cố ý làm vậy.

Nhà họ Du quyền thế ngất trời,mà Du Diễm Phong càng là thế hẹ sau của Kinh Thành này trong số vài người có tiền đồ nhất,chỉ cần có lòng người một chút quan tâm đến phạm vi giới thượng lưu của kinh thành này,thì tuyệt đối không thể không biết đến bản mặt của anh ta.

Bây giờ nhìn thấy anh ta và Cố Phi Yên sự tương tác thân mật,Cố Minh Châu và sắc mặt của vào người đều thay đổi.

Bọn họ đều không thể ngờ tới được,Du Diễm Phong nổi tiếng là khó có thể gần gũi được mà lại có thể vì Cố Phi Yên ra mặt thế này…..giữa bọn họ,là mối quan hệ gì vậy?

“Chiến Thiếu gia,anh thật thích đùa……” Cố Minh Châu sắc mặt vừa đỏ vừa trắng bệch,nhưng cố ý không dám thở mạnh,sắc mặt có thể nói là rất khó coi.

“tôi lại không phải là chó của nhà tôi,tôi đùa với cô làm gì,trêu cô vui sao?ông của cô tôi vừa không phải nói tướng thanh.”Du Diễm Phong nói một cách lạnh lùng,vẻ mặt ngạo mạn,dáng vẻ rất giống là đòi nợ đánh người vậy,nhưng không có ai dám động đến anh ta.

Cho dù có lòng dũng cảm,cũng phải hỏi xem vệ sĩ bên cạnh anh ấy có đồng ý hay không.

Thần sắc của Cố Minh Châu gàng ngại hơn,cô miễn cưỡng mím mím môi nụ cười dịu dàng nhanh chóng giữ lại không được trên khuôn mặt nữa rồi.

Con đĩ,lại còn có thể tìm đến Chiến Thiếu Ga nâng đỡ cho,dù cô ta có chuyện!móng tay dài bấm vào bên trong lòng bàn tay,Cố Minh Châu dù rất là đau nhưng yêu cầu bản thân không được thất lễ,rõ ràng trong lòng hận không chịu được nhưng chỉ có thể kìm nén.

Trong lòng Cố Phi Yên rất là sung sướng.

Nếu như không phải trường hợp không đúng,thì gương mặt kìm nén tức giận của Cố Minh Châu đã có nhiều màu sắc rực rỡ rồi,cô thật sự muốn cười thoải mái mà không có hình tượng!

Cô ngẩng đầu nhìn Du Diễm Phong,đôi mắt đen long anh như ngôi sao, “Chiến Thiếu gia,anh sẽ giúp đỡ cho tôi,đúng chứ?”

“đương nhiên rồi,cô lần trước không phải đồng ý bổn thiếu gia là làm bạn gái tôi rồi sao?ông đây không giúp đỡ cho cô,thì ai sẽ giúp chứ?”

Lại đến một câu này………

Cố Phi Yên hỏi, “vậy tôi….có thể đánh người không?”

“hãy cẩn thận không tay đau.” Du Diễm Phong thu lại trên gương mặt sự ngông cuồng,tưởng đánh nhau nhau thật nên đã dặn dò cô, “ đánh bị đau đến bản thân cô,là tôi sẽ đau lòng lắm đấy.”

“……” đòp cáo giả hổ,Cố Phi Yên quyết định để Du Diễm Phong đồ khốn nạn này lợi dụng,dẫu sao cũng chỉ là lời nói ngoài miệng,cô ăn không được chứ thiệt thòi cái gì,trong đầu cô có chút miễn cưỡng, “ừm ừm,được rồi.’

Nghĩ có thể cậy thế bắt nạt người,Cố Phi Yên bắt đầu mở lòng.

Đến mức tay đau,rốt cuộc là cái gì?

Nghe thấy Cố Phi Yên và Du Diễm Phong đối thoại với nhau,Đinh Uyển bị dọa cho thần sắc biến mất,hai tay che lấy mặt,mặt biểu cảm chết lặng,nhìn Cố Phi Yên ánh mắt sợ hãi,nhưng,điều cô khôgng nghĩ tới đó là,Cố Phi Yên không có tìm đến cô làm phiền,mà là thẳng thắn để Cố Minh Châu đi.

“Tiểu Yên….”Cố Minh Châu bị dọa cho lùi lại phía sau một bước.

“đừng gọi tôi,tôi rất ghét!’

Chìa tay ra giữ lấy tay của Cố Minh Châu,Cố Phi Yên đánh vào mặt cô ta hai phát,thêm bốn cái bạt tai!

‘Cố Minh Châu,đây là cái giá của cô ở bên ngoài làm ô uế thanh danh của tôi!”

Lại là bốn cái bạt tai tiếp.

“đây là cái giá của cô lần trước gọi người nhà Viên Gia đến đánh tôi!”

Tiếp tục bốn cái bạt tai nữa.

“đây là cái giá của cô hôm nay cô để con chó của cô hãm hại tôi!”

Đánh xong rồi,cô ném Cố Minh Châu một phát mạnh xuống dưới đất.

Nhìn Cố Minh Châu yếu đuối không sức lực ngã dưới đất,Cố Phi yên nhếch môi,trên mặt mở một nụ cười ác quỷ xấu xa, lạnh nhạt liếc sang nhìn Đinh Uyển và Tề Vân Vân, ‘hai người hãy tự mình ra tay đi,hay là để tôi mời vệ sĩ của Du Thiếu Gia ra tay?”

Tự mình đánh thì có thể kiềm chế được lưc,để mấy người vệ sĩ cao lớn thô kệch đến,cũng không biết mặt sẽ sưng phù bao lâu……

Tề Vân Vân lòng dạ rất sâu cũng hiễu rõ nhất,lập tức vui vẻ lên tiếng, “là tôi không tốt…..Cố Tiểu Thư,tự tôi đánh tôi là được rồi,không làm phiền cô……”

Vừa nói,vừa đánh lên mặt mình,một vòng mắt là đã tát hơn mười cái rồi,đích xác,so với Cố Phi Yên đánh Cố Minh Châu không thiếu một cái.

Đợi Tề Vân Vân đánh xong,Đinh Uyển còn che mặt không định đánh,mắt đầy sự uất hận nhìn Cố Phi Yên,dường như muốn thi gan với cô đến cùng.

Cô biết bản thân hôm nay khó mà lương thiên nổi,nhưng,là không thỏa mãn!

Cố Phi Yên cũng không nói lời thừa với cô ta,càng không có ý định mạo hiểm với Đinh Uyển đánh lẫn nhau,thẳng thắn mất đi một ánh mắt đưa cho Du Diễm Phong,đưa lòng bàn tay cho anh ta xem, “Chiến Thiếu,mặt của Đinh tiểu thư dày quá,tôi sợ tôi đánh không nổi.anh xem,tôi vừa mới đánh Cố đại tiểu thư,mà tay đã đỏ hết cả lên rồi.”

Giọng nói của Cố Phi Yên nhu mì điềm đạm,lại cố ý thêm tí hàm lượng đường vào nữa,ngọt ngào khiến Du Diễm Phong đảo mắt.

Người phụ nữ này,thật thực tế!

Cuộc sống của con người nhiều hơn là cô ấy muốn móc nối mọi người khi họ thực sự đặc biệt.

Du Diễm Phong không tin điều này nhíu nhíu màu,ho hai tiếng,tay để phía đằng sau người làm một động tác “ lên”, khi đó có ba người vệ sĩ từ đằng sau người anh đi ra,Đinh Uyển chạy đi.

“Mấy người đừng qua đây,mấy người đừng.......aaa!”

Đinh Uyển doạ hét toáng lên chạy ra ngoài, nhưng cô ta làm sao lại làm ồn ào, còn bị vệ sĩ tóm được nữa.

Hai người bảo vệ một phải một trái giữ khống chế cô ta, không để cho cô ta vùng vẫy được, ngoài ra còn dùng với tốc độ rất nhanh đánh cho cô ta vài cái bạt tai,trực tiếp đánh cô ta hộc máu mồm rồi nhưng cô ta vẫn còn kiêu căng hung càn làm quấy,mắt nhắm lại rồi ngất đi.

“Chiến thiếu gia, cô ta ngất rồi!”vệ sĩ báo cáo lại.

“Để ở đây trông thật chướng mắt, ném cô ta ra ngoài kia trước đi, rồi đợi một lúc lại xử lý tiếp.” Du Diễm Phong không nhẫn nại được xua xua tay, giống như muốn đuổi mấy con ruồi nhặng đáng ghét kia đi vậy.

“Vâng!”

Không có một chút thương tiếc nào. Hai người vệ sĩ kéo tấm vải rồi kéo Đinh Uyển đang hôn mê ra bên ngoài, ném cô ta ra bên ngoài đường đông người qua lại.

Nhìn Đinh Uyển trình trạng như vậy,Cố Minh Châu có cảm giác như một cọ ngựa đau cả đàn bỏ cỏ vậy.

Bị Cố Phi cho bao nhiêu người đứng trước mặt tát như vậy, Cố Minh Châu là tên của cô, có thể ở Kinh thành này sẽ biến thành một trò cười cho xem! Cô bảo vệ Đinh Uyển không nổi, bản thân cô cũng bị tổn hại, về sau vài người thân với cô, chắc chắn cũng sẽ không thân với cô nữa!

Suy nghĩ,Cố Minh Châu thấy đau lòng bi thương từ trong ra ngoài.

“Tiểu Yên.” Cô che khuôn mặt đỏ lại,nước mắt rưng rưng, “em thật sự làm như thế có phải quá đáng lắm không?em để người ta ra tay với chị? Em không còn nhớ đến tìm cảm của những năm tháng qua ư? Em cướp Chiến Mặc Thần đi, chị đều không nói gì cả, để anh ấy cho em, chị không yêu cầu em phải đối tốt với chị, nhưng em tại sao lại muốn làm tổn thương chị đến vậy?”

“Cô để anh ấy cho tôi? Rõ ràng là cô ngấm ngầm mưu tính anh ấy và tôi, nếu như cô nghĩ đến những tình cảm trước kia, vậy thì cô có mượn Chiến Mặc Thần để đá tôi ra khỏi nhà Cố Gia không?Cô đến ngay cả tình cảm có thể lợi dụng được, khắp nơi đều muốn hãm hại tôi,còn hi vọng tôi sẽ nhìn cô với sắc mặt tốt sao, cô không điên chứ? Cô thật ngây thơ, có phải cô vẫn cho rằng mình vẫn là một bảo bối chứ, còn nữa,cô nói tôi cái câu này ‘ không thể tha thứ cho người khác được’, tôi rất đồng ý với điều này! Bây giờ người cũng đánh rồi,chúng ta hãy cùng xem xem cuối cùng là tôi xử oan cô, hay là mấy người ra sức muốn hãm hại tôi!”

“Em muốn làm cái gì?”

“Tất nhiên là kiểm tra camera giám sát rồi!” Cố Phi Yên không nói lời thừa thãi, trực tiếp nhìn về phía Du Diễm Phong, “Chiến Thiếu gia, tất cả cửa hàng bách hoá starlight đều là của anh, anh xem phải làm thế nào đi........”

Du Diễm Phong một tay vẫy “ kiểm tra đi.”

Nhân viên trong cửa hàng sớm bị doạ cho chân mềm nhũn, nghe thấy Du Diễm Phong nói vậy, vội vàng đi điều tra camera giám sát của cửa hàng.

Du thiếu gia tức quá đỏ mặt, sự việc này ở của hàng bách hoá Starlight đều loan truyền ra hết rồi, mọi người xung quanh đều đến xem vở kịch hay này, tụp họp ở cửa túm năm tụm ba bàn tán,thì thầm với nhau, chỉ là,vừa xong người thảm hại lại là Cố Phi Yên, bậy giờ chỉ chỏ bàn tán lại là Cố Minh Châu và người của cô ta.

Rất nhanh, giọng nói của nhân viên nói ra, “Du thiếu gia, camera giám sát đã tra ra rồi ạ.”

Cố Phi Yên ánh mắt long lanh.

“Đi, chúng ta đi xem thôi.”

Cô kéo Du Diễm Phong còn chưa đi được hai bước, nghe thấy trong đám người một trần ồn ào, còn có giọng nói vui mừng của Cố Minh Châu, “Chiến Thần, sao bây giờ anh mới đến, em đợi anh lâu lắm rồi, em đang ở trong đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.