Trong đầu Cố Phi Yên không ngừng suy nghĩ lung tung, người đàn ông đẹp trai ấy đang ngủ bỗng mở đôi mắt đen sâu thẳm, chặn đứng khả năng cô trốn mất.
Khi ánh mắt rơi trên khuôn mặt trắng trẻo của Cố Phi Yên, bỗng nhiên sững sờ lại, ấm áp hơn.
Anh chăm chú nhìn Cố Phi Yên, rất lâu, đưa tay vén vài sợi tóc rơi trên quai hàm cô ra sau tai, giọng nói trầm xuống tựa như âm thấp của đàn vi ô lông, “Chào buổi sáng”
Cố Phi Yên, “…..”
“Cơ thể còn thoải mái không?” Chiến Mặc Thần tự nhiên từ trên giường đứng dậy, cơ thể mạnh mẽ dưới ánh sáng dịu dàng của mặt trời hiện lên tràn đầy sinh lực và mỹ cảm.
Anh cúi đầu nhìn Cố Phi Yên, hình như không để ý đến sự bối rối của cô, cầm áo sơ mi vắt trên thành ghê mặc vào, cài từng cúc áo, động tác đơn giản càng làm anh phong độ vô cùng, tràn đầy sức quyến rũ nam tính.
Cố Phi Yên lung túng rủ mắt xuống, “…Vẫn, vẫn tốt.”
Tuy nhiên, sự tự nhiên của Chiến Mặc Thần, rốt cuộc cũng làm cô nhẹ nhõm một chút.
Thậm chí cô không cần vừa tỉnh lại đã đối mặt với tình huống ‘nhìn nhau không nói được lời nào’, cũng không cần người phá tan tình thể căng thẳng này trước.
“Vẫn tốt ý là gì? Nếu cô còn muốn tiếp tục….” ngừng một lúc, Chiến Mặc Thần tiếp tục nói, “Ý của tôi là, tôi lúc nào cũng vì cô phục vụ, chỉ cần cô muốn.” anh nói rất thật lòng, dường như còn đặt tại góc độ của nhân viên phục vụ.
“…..Không, không cần.” Cố Phi Yên vội vàng lắc đầu, vô tình lè lười liếm môi cả đêm khát nước mà khô lên, “Tôi khá ổn, đã tốt lên rồi, ừm….”
Chỉ sợ Chiến Mặc Thần không tin, cô còn thêm câu “Ừm” chắc chắn, vậy mà, cô lại không biết, động tác nhỏ của cô đối với anh lại là sự hấp dẫn không nói lên lời.
Động tác cài khuy áo dừng lại, Chiến Mặc Thần đứng tại chỗ nhìn Cố Phi Yên một phút, đột nhiên không nói lời nào cởi cúc áo ra. Tốc độ cởi khuy áo ra còn nhanh hơn tốc độ cài vào gấp mấy lần!
Cố Phi Yên, “…..”
Bị động tác xảy ra bất ngờ của Chiến Mặc Thần làm cô khó hiểu, nghi hoặc hỏi, “Anh làm gì lại cởi quần áo ra?”
“Bây giờ không cần mặc.”
“Hả? Tại sao? Muốn đổi bộ khác?” trong đầu Cố Phi Yên có chút mơ hồ vừa tỉnh ngủ.
Cô từ trên giường ngồi dậy, chiếc chăn vốn đắp đến bả vai cô đã bị trượt xuống để lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp, còn có đôi bờ vai mượt mà, có thể thấy rõ ràng những vết tích cuồng nhiệt đêm qua trên làn da trắng ngà của cô.
Nhìn thấy cảnh này, Chiến Mặc Thần động tác nhanh lên vài phần.
Mạnh mẽ vứt áo sơ mi xuống, anh phủ phục đè Cố Minh Châu xuống đệm lần nữa, tiện thể nói mục đích của mình, “Tôi muốn làm cùng cô, rất muốn!”
Cố Phi Yên, “….”
Cô có chút phát hoảng, không ngờ rằng sự việc đột nhiên chuyển hướng như vậy.
Nhưng, rất nhanh cô ngay cả cơ hội suy nghĩ cũng không có nữa.
Xong rồi!
Ngủ trong chiếc chăn, trên người cô không mảnh vải che thân, khi người đàn ông lao đến, dễ dàng khống chế cô trong lòng bàn tay, da thịt chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể anh tưa như thép nung, nóng bỏng đến nỗi cô phái phát ra “ưm” một tiếng.
Một tiếng này, tựa như tiếng cổ vũ lại như kích thích, người đàn ông vốn đang kiềm chế càng bị kích động hơn, trận điên cuồng đêm qua còn lưu lại chút ẩm ướt càng làm anh nhập vào trong cơ thể của cô, cũng như hai hợp làm một.
Cố Phi Yên muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng lại bị anh chặn lại.
Nụ hôn nồng cháy, anh ghé vào tai trầm giọng gọi tên của cô, nói ra sự kích thích của anh, “Yên Nhi, em thật ấm áp…”
Cùng lúc đó, động tác của anh vẫn không dừng lại.
Rất lâu rồi chưa được làm, vậy mà cái cảm giác tuyệt vời đến cực điểm lại làm anh trước giờ không thể quên, hôm nay cơ hội lại đến lần nữa, anh là kẻ ngốc mới bỏ qua cơ hội này.
Anh một khắc không nghỉ, dường như nữ nhân dưới cơ thể anh không thể nói ra lời cự tuyệt.
Mang khí thế hào hùng, Chiến Mặc Thần động tác mở rộng, tần suất tốc độ làm vỡ lí trí của Cố Phi Yên, để cơ thể cô ngập chìm trong tình triều không thể tự mình khống chế, lời cự tuyệt cũng biến thành lời khẩn cầu…
“Chậm một chút, xin anh đó…nhẹ một chút….”
“Nhẹ rồi, chậm rồi đó, cô có sướng không, hử?”
Đối mặt với lời khẩn cầu của cô, nam nhân đó thậm chí ngày càng táo tợn hơn.
Mồ hôi nóng bỏng theo làn da lúa mạch của người đàn ông trượt xuống, thuận theo đợt xung kích mạnh mẽ hết lần này đến lần khác, giọt mồ hôi lấp lánh bị lực xung kích cực đại rơi trên làn da trắng trẻo mượt mà của Cố Phi Yên, trong mắt cô toát ra lấp lánh.
Khí tức hòa vào nhau, dường như tất cả sự ngăn cách đều tiêu tan hết.
Cố Phi Yên đôi mắt mơ màng lấp lánh nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, rơi vào trong lưới tình của anh nhưng lại không cự tuyệt mà là không muốn cự tuyệt.
Đêm qua là bị thuốc khống chế, bây giờ không thể đưa ra viện cớ nào nữa.
Đã sa ngã vào rồi….
Vậy thì tiếp tục đi.
Bị người đàn ông không biết mệt mỏi bắt làm hai lần, Cố Phi Yên mắt thấy nam nhân này còn có tư thể trở lại xâm lược, tức khắc mang tất cả sự yếu đuối trong lòng cho cún ăn, trực tiến giơ chân giẫm lên bộ ngực cường tráng của anh, chặn giữ động tác phủ phục dựa gần mình.
“Chiến Mặc Thần, anh phải biết một vừa hai phải, hiểu không?” Cô rõ ràng miệng hùm gan sứa, khuôn mặt ửng hồng, giọng nói khàn khàn vài phần vui sướng, uy hiếp cũng không có một chút sức.
Chiến Mặc Thần, “…..”
Nghĩ vài phần chuyện hài hước, cố ý, đôi môi mỏng của anh nhếch lên cười, giơ tay nắm lấy bàn chân Cố Phi Yên, ánh mắt thuận theo bộ đùi cô từ trên di động, một chút chút nữa leo qua làn da cô, thẳng đến…
Đây là làm gì vậy?
Động tác này của anh làm Cố Phi Yên lập tức bối rối, ánh mắt chế nhạo càng làm cô nhận ra ý đồ của anh.
Anh….
“Chiến Mặc Thần, anh đồ khốn nạn!” không rút được chân lại, Cố Phi Yên chỉ có thể thu người quấn thành vòng tròn tiện thể kéo chiếc chăn đắp lên, không để Chiến Mặc Thần nhìn thấy chỗ bí mật của mình.
Thật là xấu hổ!
Cô giấu mình trong chiếc chăn, cũng không sợ không thể thở được, càng không thể đối diện người đàn ông đang đắc ý kia.
“Được rồi, tôi không đùa cô nữa.” vỗ nhẹ trên chăn, trong âm thanh của Chiến Mặc Thần không có chút cảnh giác, “Đừng bịt kín mình như vậy, ha?”
Vừa này khí thế còn mạnh mẽ, giờ lạo giống như con rùa rút cổ lại, thật là… ngốc đến đáng yêu.
Khuôn mặt ửng hồng của Cố Phi Yên từ trong chăn thò ra, Chiến Mặc Thần bế cô lên bước vào nhà tắm, mặc kệ cô đồng ý hay không, tựa như tắm cho thú cưng vậy, chỉnh đốn từ đầu đến chân cho cô một lượt.
Cố Phi Yên, “…..”
Trước mặt nam nhân này, sự nhục nhã của cô còn lại chẳng có là bao, mới lúc đầu cô còn uổng công phản kháng, đến cuối cùng cô cứng nhắc để đầu tựa vào thành bồn tắm, để anh chăm sóc mình.
Đợi hai người xử lý xong xuôi, bốn mắt nhìn nhau, ngược lại còn ngượng ngùng hơn nhiều so với lúc sáng.