Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 147



Sở dĩ Cố Phi Yên hối hận, không phải vì những cái khác, mà là cô căn bản không ngờ được Chiến Mặc Thần sẽ dùng cách thức nổi bật như vậy để xóa sạch hiềm khích cho cô, nói với quần chúng cô không có quan hệ gì với Lục Tu Chi…

Nếu sớm biết, cô khẳng định sẽ không đồng ý, sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để ngăn anh lại, nhưng hết lần này đến lần khác dù có tiền cũng khó mà sớm biết được.

Huống chi cô cũng không có tiền.

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau đó.



Cố Phi Yên cầm hộp giữ ấm đến bệnh viện thì bà Thẩm đang ăn cơm.

Thấy Cố Phi Yên bước vào phòng bệnh, bà ngạc nhiên đến mức đánh rơi cả đôi đũa xuống đất.

“Bà, sao bà đã ăn cơm rồi nha?” Cố Phi Yên có chút buồn bực, nhặt đũa rơi trên đất, lấy chén rót nước ấm đun sôi, đưa tới tay bà Thẩm.

“Con hôm nay không nói với bà là sẽ tới đây, bụng bà đói rồi, nên ăn cơm sớm hơn một chút.” Bà Thẩm cười hiền lành, hỏi, “Hôm nay con mang đồ ngon gì tới thế? Cách hộp giữ ấm đã ngửi thấy mùi thơm, nhất định là thức ăn bà thích đúng không?”

Đây đơn thuần muốn chọc Cố Phi Yên cười.

Hộp giữ ấm không chỉ cách nhiệt, mà cả mùi cũng không tiết ra ngoài được, căn bản là ngửi không thấy.

Thế nhưng Cố Phi Yên rất vui vẻ.

Nhìn bà Thẩm vẫn chưa ăn bao nhiêu, cô lấy từng hộp nhỏ trong hộp giữ ấm ra, múc cho bà Thẩm một chén canh, “Bà, bà trước uống chút canh đi, canh xương rồng rất có dinh dưỡng, con có vớt váng dầu ra rồi, uống sẽ dễ chịu hơn.”

“Tiểu Yên nhà chúng ta là ngoan nhất.” Bà Thẩm uống một ngụm canh, giơ ngón tay cái về phía Cố Phi Yên, “Tay nghề càng ngày càng tốt, cháu gái ngoan của ta giỏi ghê.”

Bà Thẩm ăn uống ngon miệng, Cố Phi Yên rất vui.

Cơm nước xong xuôi, Cố Phi Yên bống nhớ tới một việc, “Đúng rồi, bà ơi, bác gái Triệu lúc nào xuất viện ạ?”

Trước đó mong muốn của bà ấy là muốn cô và Lục Tu Chi đơn thuần làm bạn bè, lại có quan hệ tốt với bà Triệu và bà Thẩm, nên cô không gọi Triệu tú (cách gọi tôn trọng) quá xa cách, liền gọi bà ấy là bác gái. Bây giờ chuyện đã bại lộ, nhưng bà Thẩm còn chưa biết sự việc đó, cô vẫn gọi như cũ.

Triệu tú đã ra viện hay chưa, kỳ thực không phải là chuyện to tát gì, cô chỉ thấy tò mò.

“Hình là hôm qua hay hôm kia thì phải.” Bà Thẩm trả lời.

“Vậy ạ…”

Đáp lại một tiếng đơn giản, Cố Phi Yên không tiếp tục đề tài này nữa, mà nói chuyện khác với bà Thẩm. Bồi bà Thẩm hồi lâu, thấy bà ăn xong hơi buồn ngủ, Cố Phi Yên hạ giường xuống cho bà để bà đi ngủ.

Nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều, cô cũng dự định về nhà.

Chỉ là, khi nhìn thời gian, cô phát hiện không biết từ lúc nào điện thoại của mình bị chuyển sáng chế độ máy bay… Khó trách điện thoại cứ im lặng như vậy, không có thông báo, không ngờ là do điều này.

Chưa phải suy nghĩ, đây nhất định là do Chiến Mặc Thần làm!

Cố Phi Yên xị mặt…

Người đàn ông kia nhất định là không muốn cô liên lạc với người khác đi? Về phần người khác là ai, Du Diễm Phong chắc chắn có trong danh sách.

Bởi vì ảnh hưởng của việc này, đến khi Cố Phi Yên lên tàu điện ngầm về nhà, cô mới phát giác hôm nay có gì đó không đúng khi ở cùng với bà Thẩm.

Không chỉ một chút, mà là cực kỳ không thích hợp!

Trong lòng cô hơi hốt hoảng.

Nhưng cô còn chưa nghĩ ra không thích hợp ở đâu, Sở Điềm Điềm gọi đến.

“Tiểu Yên, tình hình cậu thế nào rồi? Con mẹ nó, điện thoại của cậu sao đến giờ mới gọi được vậy, hôm qua cậu đã làm cái gì, buổi sáng hôm nay làm cái gì, cậu mẹ nó có phải bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi không?”

Vừa bắt máy, Sở Điềm Điềm lập tức gào lên như điên, Cố Phi Yên, “…”

Đợi Sở đại tiểu thư gào xong, cô mới hỏi, “Cậu có phải đã thấy mấy bài viết trên mạng, sợ tôi xảy ra chuyện hoặc nghĩ quẩn nên lo lắng?”

“Phí lời, cạu nói xem? Lần này cậu lại hot, còn mẹ nó có đống lời đồn nhảm đang bay đầy ngoài kia kìa! Tôi không liên lạc được với cậu, cũng không biết tìm ai giúp cậu, đành đăng nhập tài khoản của cậu đi tìm Ảnh Hồ, đúng rồi, thêm một câu, cậu đừng có mắng tôi trộm thông tin riêng tư của cậu đấy! Có điều, không hiểu sao Ảnh Hồ lần này không trả lời lại tôi, cũng không biết đã nhìn thấy tin nhắn của tôi chưa, sốt ruột chết tôi rồi!”

“Tôi bây giờ rất tốt, sự việc trên cơ bản đã được xử lý xong rồi. Còn về Ảnh Hồ, có thể anh ấy đang bận, ở nước ngoài có thời gian lệch so với bên mình, anh ấy không thấy tin nhắn cũng dễ hiểu…”

Cố Phi Yên không quá chú ý điều này.

“Vậy cậu có trách tôi lấy mật mã tài khoản của cậu không?”

“Sẽ không…”

Cố Phi Yên còn lâu mới cho rằng Sở Điềm Điềm thật sự lo lắng cô tức giận đâu, cô ấy chỉ muốn nũng nịu trước mặt cô mà thôi.

Đức hạnh đâu!

Nhớ đến hôm nay là cuối tuần, cô dứt khoát ra lời mời Sở Điềm Điềm, “Cậu qua đây tìm tôi đi, sau khi tôi dọn nhà xong còn chưa mời cậu ăn bữa cơm nào, nếu không thì tối nay tôi nấu cho cậu một bữa?”

Trù nghệ của Cố Phi Yên không tệ, đối với Sở Điềm Điềm loại hay ăn hàng này mà nói, lời nói này có lực dụ hoặc rất lớn.

Sở Điềm Điềm lập tức xun xoe cái đuôi, “Tiểu Yên, cậu là tốt nhất, tôi bây giờ đến tìm cậu! Tôi cũng không ăn không, tôi đi siêu thị mua thiệt nhiều, nhồi đầy tủ lạnh nhà cậu mới thôi!”

Nói hết liền cúp máy, đoán chừng là bại gia đang rất phẩn khởi đi siêu thị.

Cố Phi Yên, “…”

Sở Điềm Điềm luôn có cái tính vô tư như thế, cô cũng không quá ngạc nhiên.

Lắc lắc đầu, cô bỏ điện thoại vào túi.

Bị Sở Điềm Điềm xen vào suy nghĩ, trong đầu cô đột nhiên có ý nghĩ khiến cô toát mồ hôi lạnh, khiến phỏng đoán của cô yếu đi rất nhiều, làm cả người cô phát lạnh.

Chỉ là, nghĩ đầu đuôi mọi chuyện, sự phiền muộn trong mắt Cố Phi Yên ngày càng sâu.



Cố Phi Yên cùng Sở Điềm Điềm ăn xong bữa cơm, dọn dẹp lại nhà cửa, hai người làm tổ trên ghế sô pha thì thầm nói chuyện phiếm.

“Bây giờ cậu nói với tôi được chưa? Còn ra vẻ bí mật, nhất định sau bữa cơm mới nói, tôi khó chịu đủ rồi đó!” Điều Sở Điềm Điềm muốn biết nhất, đương nhiên là chuyện hai ngày nay của Cố Phi Yên.

Trong lòng Cố Phi Yên có phiền muộn, cần có người đứng ngoài cho cô ý kiến, cũng không thừa nước đục thả câu.

“Tôi chỉ sợ cậu nghe xong lại ăn không ngon.” Cố Phi Yên liếc Sở Điềm Điềm.

Đem chuyện về Lục Tu Chi nói một lần, khi kể về thân phận thực sự của Lục Tu Chi, Sở Điềm Điềm liền làm bộ buồn nôn, “Thế giới này thế mà lại có người vô sỉ mặt dày đến vậy!”

“Tôi cũng thấy rất cảm khái.” Cố Phi Yên nhún vai.

Đối với Lục Tu Chi, tâm tình của cô rất phức tạp, một mặt, cô rất tiếc cho anh ta một người ôn nhu lâm phong lại có cảncannhrooj như vậy, nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy sợ hãi trước tâm cơ âm hiểm của anh ta.

Bất quá, lời đề nghị cô muốn Sở Điềm Điềm cho mình, không phải là chuyện này.

“Điềm Điềm, tôi cảm thấy bà Thẩm cso vấn đề.” Cố Phi Yên sắc mặt nghiêm trọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.