Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 155



Cố Phi Yên, “…….”

Cô không ngờ rằng lại nghe được câu này, liên tưởng cuộc đối thoại của cô và Du Diễm Phong trước khi Chiến Mặc Thần xuất hiện, trên mặt cô có chút không tự nhiên, âm thanh thấp xuống không ít, “Cái đó, cái đó thì sao? Anh không phải không có mắt nhìn, không có tai nghe, anh lúc nào thấy tôi tiếp nhận?”

“Hắn ta dám có tình tứ với cô, tôi đánh chết hắn!”

Cố Phi Yên cũng tức giận, “Không được, tôi nói không được phép là không được! Anh hôm nay còn động đến Du Diễm Phong, vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa!”

Chiến Mặc Thần rất kiên quyết nhưng Cố Phi Yên cũng không chịu nhường bước.

Hai người trợn mắt nhìn nhau, Du Diễm Phong mong muốn gây rắc rối đứng dậy, dùng ngón tay lau đi vệt máu ở khóe môi, trong con ngươi nham hiểm lộ ra sự đáng sợ, mỉm cười, “Tiểu Yên, cô tránh ra, đây là chuyện giữa hai người đàn ông chúng tôi.”

Hắn có như nào cũng không cần núp dưới sự bảo hộ của nữ nhân, huống hồ, đối diện với Chiến Mặc Thần hắn còn không sợ!

Muốn đánh nhau thì đánh đi!

“Anh ngậm miệng cho tôi!” Cố Phi Yên quát hắn một câu.

Cô cũng không muốn ‘lời tỏ tình’ của Du Diễm Phong lại gây ra chuyện, cho rằng là hắn nói đùa, cảm thấy mình với hắn trong sạch, làm sao có thể vì Chiến Mặc Thần ghen mà ảnh hưởng đến Du Diễm Phong chứ.

Nếu không, thật là xấu hổ a.

Người ta đã giới thiệu cho cô nhiều đơn đặt hàng vậy, cái cô mang cho hắn lại là một trận đánh….đây hình như có chút không phải?

Nghĩ đến đây, Cố Phi Yên càng kiên quyết hơn.

Nhưng, sự kiên quyết của cô càng kích động cơn phẫn nộ của Chiến Mặc Thần lên đến cực điểm.

Đôi mắt anh lạnh lùng, “Cô bảo vệ hắn nhưng cô có biết hắn đã làm gì với cô không, hả? Cô ngu ngốc cho rằng hắn là nhân vật quang minh chính đại gì sao, đáng để cô tin cậy? Nếu như cô nghĩ như vậy, không bằng cô hỏi hắn, tại sao lại để Lục Tu Chi cố ý tiếp cận cô?”

Cái gì?

Du Diễm Phong…để Lục Tu Chi tiếp cận cô?

Cố Phi Yên rất ngạc nhiên.

“Lẽ nào không phải Cố Minh Châu sao?” cô không dám tin cũng không dám nghĩ tiếp liền hỏi lại, “Chiến Mặc Thần, không phải bởi vì anh muốn Cố Minh Châu thoát tội nên mới vứt tất cả mọi chuyện lên người Du Diễm Phong chứ? Tôi nói anh biết, tôi không phải kẻ ngốc, tôi tự biết phán đoán!”

“Cô có thể phán đoán nhưng tôi có chứng cứ, nô nghĩ ai thuyết phục hơn?”

Có chứng cư?

Là trực giác có lực thuyết phục hơn, hay chứng cứ thuyết phục hơn, kết quả không nói cũng biết.

“…..”Cố Phi Yên im lặng.

Nếu Chiến Mặc Thần đưa ra chứng cứ, có phải chứng tỏ anh đã chắc chắn hoàn toàn mới tố cáo Du Diễm Phong?

Nghĩ đến đây, cô đi về phía Du Diễm Phong.

Vậy mà cô lại không thấy bất kì sự hoảng loạn toát ra trên người Du Diễm Phong.

Du Diễm Phong có vài phần kinh ngạc, tuy nhiên, sau khi kinh ngạc xong là cảm thấy đáng cười.

Anh nhếch nhẹ lông mày, ánh mắt chế giễu nhìn Chiến Mặc Thần, “Không ngờ vị lãnh đạo u tối lại có ngày đầu óc hồ đồ như vậy, đem chuyện tôi chưa từng làm đổ tội lên người tôi. Anh cho rằng người khác mù sao, nhìn không ra kế sách xuất thần của anh, hay là đánh thấp năng lực của tôi, nghĩ rằng tôi không dám đối đầu với anh, để cho anh vẩy nước bẩn?”

“Phải nước bẩn hay không tự ngươi biết!” Chiến Mặc Thần lãnh đạm thu hồi ánh mắt, nhìn sang Cố Phi Yên, không cho phép cự tuyêt, “Đi cùng tôi.”

“Vậy thì không được, hôm nay người hẹn với cô ấy là tôi!” Du Diễm Phong giữ chặt tay Cố Phi Yên.

“Cô tự chọn!”

Chiến Mặc Thần lạnh lùng nhìn Cố Phi Yên, mặc dù nhìn vào như cho cô cơ hội tự do chọn lựa nhưng ánh mắt sắc lạnh trên khuôn mặt lại rõ ràng để cô biết, nếu cô không chọn anh, tuyệt đối sẽ không có chuyện đối mặt với mưa thuận gió hòa.

Lúc này, Cố Phi Yên tự cảm thấy hình như quay trở về trần Asura lần trước.

Chỉ là, lần này không thể có một Lục Tu Chi giúp cô giải vây.

Có chút hốt hoảng nhưng Cố Phi Yên biết chuyện này không thể tiếp tục ầm ĩ nữa, làm lớn chuyện, với ai cũng khó nhìn.

Cô lùi một bước về sau đứng bên cạnh Du Diễm Phong, giải quyết dứt khoát, “Tôi hôm nay có hẹn bàn chuyện với Du Diễm Phong, xin lỗi.”

“Cô chắc chắn?” Chiến Mặc Thần sắc mặt cực kỳ khó coi.

Anh dường như không nghĩ đến sự lựa chọn của cô, giây phút này trong con ngươi sâu thẳm càng u tối hơn, như nhuốm dần từng lớp từng lớp mực đen, trên người anh toát ra hơi lạnh lẽo, lạnh lùng kìm nén sát khí trùng trùng.

“…..” chống đỡ với khí thế mạnh mẽ của anh, Cố Phi Yên gật đầu, “Tôi chắc chắn.”

Chiến Mặc Thần nhếch môi, “Được!”

Cố Phi Yên thở nhẹ nhõm.

Vậy mà, chính lúc cô cho rằng Chiến Mặc Thần quay người dời đi, anh lại bước từng bước lớn đến trước mặt cô, đạp ngã Du Diễm Phong chưa kịp phòng bị gì, vác cả người cô lên vai.

“Ahhhh!” Cố Phi Yên hét lên, vội vàng ra sức đập vào lưng Chiến Mặc Thần, “Chiến Mặc Thần, anh điên rồi, thả tôi xuống!”

“Ngươi mau thả cô ấy ra!”

Du Diễm Phong quát lên đuổi theo, Chiến Mặc Thần sớm dự liệu, liền giơ chân ra đá chiếc ghế bay lên không trung hướng về phía Du Diễm Phong, đợi Du Diễm Phong giơ tay đỡ chiếc ghế, khoảnh khắc này Chiến Mặc Thần đã nhanh chóng đưa Cố Phi Yên ra ngoài tiệm café.

“Du thiếu gia, chúng ta cần cướp người lại không” có hộ vệ rất nhanh nhìn ánh mắt.

“Cướp cái gì mà cướp, làm thương nữ nhân của ta thì làm sao? Người bị thương không phải là nữ nhân của ngươi, ngươi tất nhiên không thấy đau lòng, nhưng lão tử đau lòng!”

Du Diễm Phong lao vào đám hộ vệ vô tội chửi bới, nhìn bóng dáng Chiến Mặc Thần đưa Cố Phi Yên rời đi, tức đến nỗi đập mạnh lên mặt bàn của tiềm café, lại một chiếc bàn đi xong.

Ánh mắt hắn hung dữ, nghĩ đến những lời Chiến Mặc Thần vừa nói.

Hắn nói Lục Tu Chi là do hắn sắp xếp, còn có bằng chứng?

Cục rắm thối!

……

“Chiến Mặc Thần, anh mau thả tôi xuống!”

“Anh điên rồi sao, nhiều người nhìn như vậy, anh không phải muốn ngày mai cùng tôi lên đầu trang báo sao? anh làm như vậy, Cố Minh Châu biết không, lẽ nào anh không sợ cô ta bệnh tim tái phát sao., anh sẽ mất vị hôn thê thanh mai trúc mã!”

“Ông nội anh, thả tôi ra!”

“…..”

Cố Phi Yên bị Chiến Mặc Thần vác đi, đánh anh, mắng anh, căn bản không nhìn môi trường xung quanh, đợi cô bị nam nhân thô lỗ vứt lên ghế sau xe, cô mới hoảng hốt phát hiện anh đưa cô đến bãi đỗ xe.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” cô hỏi.

“Lái xe.” Chiến Mặc Thần ngồi vào xe, lạnh lùng dặn dò Giang Đào trước mặt, “Về Gian Sơn Đế Cảnh.”

“Vâng!” Giang Đào đồng ý nhìn Cố Phi Yên một lượt, rất chu đáo nhâng tấm kính chắn trước sau lên.

Cố Phi Yên, “…..”

Dường như Cố Phi Yên hiểu ra tại sao Giang Đào lại nhâng tấm kính chắn lên.

“Cố Phi Yên, cô rất tốt! trong mắt cô không có sự tồn tại của tôi sao, lại có thể để cô khiêu khích đến lần thứ ba, hả?”

Giọng nói chất chứa sự phẫn nộ của người đàn ông vang bên tai, Cố Phi Yên còn chưa kịp nói gì liền cảm thấy cánh tay đầy lực của anh sờ lên xương quai xanh của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.