Cố Phi Yên một bên lấy ra chìa khóa trong túi xách, một bên bước chân ra thang máy, chuẩn bị về nhà sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon.
Thế nhưng cô không ngờ tới, khi cô vừa bước ra khỏi thang máy, ngước nhìn cửa nhà mình lại thấy một bóng đen to lớn!
Cô ngẩn ra.
Cái bóng rất mơ hồ, chỉ nhìn ra đó là một người đàn ông cao lớn, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tới, cô bỗng nhận ra có những bãi máu đỏ tươi kéo dài từ trước cửa thang máy đến cửa nhà, lập tức kinh hãi “A” một tiếng.
“Anh là ai, sao lại đến nhà tôi?!”
Tâm hoảng ý loạn hỏi một câu, Cố Phi Yên mới nhớ ra, bây giờ không phải là lúc hỏi vấn đề đó.
Ai mà biết người đàn ông xa lạ này có thể sẽ làm gì cô?
Giây phút này, ba mươi sáu kế chạy mới là thượng sách!
Chỉ chần chừ một giây, Cố Phi Yên lập tức nhanh chóng trở vào thang máy, cô nhấn tầng 1 rồi liên tục nhấn nút đóng cửa thang máy, hận không thể lập tức đóng lại, lòng chỉ muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc suy yếu truyền vào trong tai cô.
“Tiểu Yên…”
Cố Phi Yên nhíu mày.
“Tiểu Yên, là tôi…”
Giọng nói rất quen thuộc, mắt thấy cửa sắp đóng, Cố Phi Yên nhấn mạnh nút mở cửa thang máy.
Cửa một lần nữa được mở ra, ngón tay cô đè xuống nút hoãn thang máy, lại bước ra khỏi đó.
Chỉ chậm trễ chút thời gian, hẳn là không sao… Cô chỉ là muốn xác định có phải mình đã nghe nhầm rồi không, người trước cửa nhà cô này, có phải là người cô đang nghĩ…
“Tiểu Yên, là tôi.”
Lại nói một câu, bóng đen tựa trên cửa khó nhọc ngẩng đầu, nương theo ánh đèn lộ ra khuôn mặt quen thuộc trắng bệch không huyết sắc, chỉ vẻn vẹn một cái liếc mắt, Cố Phi Yên đã nhận ra thân phận của người đến.
“Lục Tu Chi?” Cố Phi Yên kinh ngạc hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
Còn bị thương nặng như vậy…
Chuyện gì đã xảy ra?
“Tôi… Khụ khụ khụ…” Vừa mới nói một chữ Lục Tu Chi đã ho dữ dội, tựa hồ rất đau đớn, dù không rên ra chữ nào, nhưng cơn đau làm cả người anh ta gục xuống.
“Anh sao vậy?” Chần chờ một chút, Cố Phi Yên bước tiến về trước.
“Tôi, tôi không sao…”
Cố Phi Yên trợn mắt.
Có sao hay không sao đều không quan trọng, nếu đã không là bạn, vậy cô không có nghĩa vụ chăm sóc anh ta.
“Vì sao anh tới tìm tôi?” Tâm tình khó nói hết, Cố Phi Yên nhìn Lục Tu Chi hỏi, cô không biết phải đối mặt thế nào, “Anh chờ một lúc, tôi gọi xe cứu thương cho anh.”
Đợi xe cứu thương tới rồi, thứ còn lại không liên quan đến cô.
Người trước mặt đã từng hại mình, không thèm bỏ đá xuống giếng, cô cảm thấy mình đúng là một thanh niên tốt của thế kỷ XXI!
Vừa gọi xong xe cứu thương, lại xem xét Lục Tu Chi, cô phát hiện anh ta đã hôn mê bất tỉnh.
“Này! Tỉnh tỉnh!”
“Lục Tu Chi, anh đừng có giả chết được không hả?”
“Tỉnh, tỉnh lại đi!”
Chọc chọc vào vai Lục Tu Chi, thấy anh ta không có bất kỳ phản ứng nào, Cố Phi Yên có chút bối rối, duỗi ngón tay dò hơi thở của anh ta, lúc này mới thở ra một hơi.
Giờ làm sao?
Đã gọi xe cứu thương rồi, lúc nào xe tới thì không thể nói trước được.
Cứ như vậy để mặc Lục Tu Chi ngoài cửa, ngộ nhỡ anh ta sắp chết thật, cô sẽ ra sao? Chẳng lẽ về sau lưng sẽ đeo một mạng, nửa đời còn lại lòng khó an ư?
Hay là, cô gọi cho Chiến Mặc Thần hỏi vì sao Lục Tu Chi lại ở đây?
Kỳ thật ý tưởng này là đáng tin nhất, nhưng ngẫm lại hôm qua mình vừa mới tách ra với Chiến Mặc Thần, hôm nay mình liền gọi điện qua cho anh ta, không khác gì cảm giác cúi đầu chịu thua… Nếu Chiến Mặc Thần cho là cô đang lấy lòng, ỷ lại anh ta, anh ta lại quấn tới thì sao?
Trái lo phải nghĩ, Cố Phi Yên không tìm ra được giải pháp nào, đứng ở chỗ này cũng không làm được gì, cuối cùng chỉ có thể mở cửa kéo vai Lục Tu Chi đang hôn mê tiến vào gian phòng của mình.
Một màn này, ở góc Cố Phi Yên không biết, cũng bị người trong tối lấy máy ảnh ghi lại.
…
Lôi Lục Tu Chi vào phòng, Cố Phi Yên đổ mồ hôi cả người.
Mở điều hòa, cô nhìn Lục Tu Chi đang bất tỉnh trên mặt đất, gặp ca khó rồi.
Bây giờ nên làm gì?
Thôi vậy, cô không quản được thứ khác, trước vẫn nên lau người cho anh ta đi.
Ngồi xổm trên mặt đất, Cố Phi Yên có chút cứng nhăc cởi bỏ cúc áo sơ mi Lục Tu Chi, từng nút từng nút, còn không ngừng tức giận lầm bần, “Tôi đây đang làm việc tốt, làm việc tốt sẽ có báo đáp tốt… Người không thể thấy chết mà không cứu, dù con mẹ nó không muốn cứu, cũng không được thể hiện rõ ràng…”
Còn có một lời chưa nói.
Ngộ nhỡ, chết ở cửa nhà cô thì làm sao bây giờ?
Lẽ nào phải chuyển chỗ ở một lần nữa? Rốt cuộc là cô có bao nhiêu vận chuyển nhà vậy?!
Hơn thế…
Lục Tu Chi lúc cuối không ra tay với cô, cô cũng không quá hận anh ta, cũng không làm được chuyện nhắm mắt làm ngơ.
Chỉ là, cô không muốn đối quá tốt với anh ta.
Mặt đau khổ, Cố Phi Yên cứ như vậy để Lục Tu Chi nằm trên sàn nhà, dùng khăn nhúng nước ấm lau người cho anh ta, thế nhưng khi lau, cô nhận ra anh ta thực sự rất thê thảm, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào lành lặn, lau lau cũng không có ích gì, máu vẫn chảy, dường như chảy đén hết mới thôi.
Nhất định phải cầm máu mới ngừng được.
Trong nhà không có thứ như bông băng vải, Cố Phi Yên cầm túi xách đi ra ngoài, nhận mệnh ghé tiệm thuốc.
Cuối cùng cũng xử lỷ xong vết thương trên người Lục Tu Chi, Cố Phi Yên cả người mệt mỏi tê liệt, nằm trên ghế sô pha không muốn cử động. Nhưng xe cứu thương vẫn chưa đến, cô vẫn phải ở trong phòng cùng với Lục Tu Chi.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Tu Chi nằm trên đất phát ra tiếng rên rỉ vô ý thức, Cố Phi Yên bật dậy từ trên sô pha, đến trước mặt Lục Tu Chi xem xét, phát hiện gương mặt tái nhợt không biết từ lúc nào đã đỏ bừng, một đôi mắt đen phức tạp nhìn cô.
“Anh phát sốt rồi.” Cố Phi Yên hạ người ngồi xổm, mu bàn tay đụng trán Lục Tu Chi, nóng hỏi.
“Không chết được.” Lục Tu Chi cười cười.
Anh ta cười, cô vui không nổi, ngữ khí trở nên ác liệt, “Tôi mặc kệ anh có chết được hay không, chỉ cần đừng có chết ở cửa nhà tôi là được.”
“Được.” Lục Tu Chi đáp lại.
Cực kỳ dễ dàng, làm Cố Phi Yên bị nghẹn.
“Tôi đã gọi xe cấp cứu giúp anh rồi, khi xe tới, mời anh lập tức rời đi.”
“Được.” Lục Tu Chi khó nhọc gật đầu.
Anh ta càng dễ nói chuyện, Cố Phi Yên càng hoài nghi có phải anh ta đang có ý đồ nào đó, việc anh ta xuất hiện ở cửa nhà cô đã rất quái dị rồi¸ không thể trách cô nghĩ nhiều.
“Anh tốt nhất nói được làm được, đừng có chơi trò hề với tôi!” Cô cảnh cáo.