Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 165



Ánh mắt người đàn ông vừa trầm vừa lạnh, màu sắc con ngươi đậm như màu mực cô đặc lại, thoáng nhìn có vẻ bình tĩnh vô cùng, nhưng dưới bóng tối ấy chứa sóng trào mãnh liệt, thanh thế kinh người.

Anh nhìn chằm chằm cô, tựa như đang nhìn con mồi nhỏ bị đày nơi nơi tận cùng hẻo lánh.

Theo bản năng, trái tim nhỏ của Cố Phi Yên nhảy lung tung, hai chân muốn nhũn ra, cô thấy mình rất không có tiền đồ, bởi vì, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở của chính mình vang lên, “Chiến Mặc Thần, tôi bị anh chơi đùa mệt lắm rồi, anh khiêm tốn chút…”

Nhưng, không có tác dụng…

Cầu anh ta vô dụng!

Chớp mắt, người đàn ông động thân xuyên vào, ngông cuồng bóp đau da thịt non mềm của cô, thủy triều lần nữa cuốn lấy cô, cuốn cô vào trong sóng lớn đang quay cuồng, chỉ có thể mặc cho vị chúa tể chìm nổi.

Càng làm cô thấy đáng sợ hơn, anh còn bức cô, được một tấc lại muốn thêm một thước!

“Về sau lúc tôi không ở trước mặt còn dám nhận điện thoại của thằng đàn ông khác hay không?”

“Không, không nữa…”

“Tôi có bị thần kinh?”

“… Không phải.”

“Còn dám khiêu khích tôi nữa?”

“Không, không…”

“Tôi có to không?”

“…”

“Có to không?!”

“To…”

Hai tay chống hai bên thân Cố Phi Yên, hai con ngươi sáng như sao lạnh, mồ hôi từ đường gân rõ ràng trượt xuống, anh nhìn cơ thể nhỏ nhắn của người con gái dưới thân, chỉ muốn đem cô hung hăng khảm vào xương cốt trong mình.

Điên cuồng lại tùy ý, cảm giác như có người trên thảo nguyên đang sung sướng thúc ngựa phi nước đại nhanh như gió.

Mà Cố Phi Yên, sớm đã xụi lơ như bùn.

Chiến Mặc Thần khí thế nặng nề lên tiếng hỏi, cô phản ứng một tiếng, âm thanh mơ hồ, thật sự không còn sức lực nào.

Trong mắt Chiến Mặc Thần, cô rất ngoan ngoãn nhu thuận.

Rất tốt!

Chiến Mặc Thần trong tình nồng cũng dịu đi không ít, trước mắt nữ nhân này, nguyên tắc của anh đều không còn, muốn tâm địa cứng cáp đối xử với cô, đều bị cô thuần phục biến thành ngón tay mềm.

Anh không muốn thừa nhajnanh bị cô ảnh hưởng, nhưng lòng cũng phân không rõ, không biết rốt cuộc là anh chinh phục cô, hay anh bị cô bắt làm tù binh.

Chỉ là, giày vò một phen, thậ sự là vừa lòng thỏa ý.

Đôi mắt hàm ý cười, cúi đầu hôn cái trán Cố Phi Yên đang chảy mồ hôi, Chiến Mặc Thần mập mờ cắn cắn lỗ tai cô, thấp giọng bên tai hỏi, “Có phải em thích tôi như vậy, hửm?”

Lần này, Cố Phi Yên cực kỳ không muốn trái lương tâm, mắt hạnh trừng đến tròn xoe, dùng hết khí lực nói, “Không thích!”

“Không thích? Vậy thì làm đến khi em thích mới thôi!” Kéo môi cười một tiếng, trong đôi mắt Chiến Mặc Thần nhiệt độ lại tăng lên, ý cười không đạt đáy mắt, anh trầm mặt lại tiếp tục một màn mới.

Cố Phi Yên, “…”

Mẹ anh!

Không thích, là bởi vì làm quá nhiều có được không?

Ảo não muốn đập giường, nhưng sức để đập cũng mất luôn.



Ngày thứ hai tỉnh lại, Cố Phi Yên có loại cảm giác đau nhức bị sử dụng quá độ, toàn thân trên dưới không có lấy một tấc da thịt hoàn hảo.

Đây còn bỉnh thường.

Dù sao ai bị lật qua lật lại một cả một buổi tối cũng không thể ngày thứ hai đã nhảy nhót tưng bừng, tràn đầy sức sống được, cô cũng đâu phải cái gối có thể tự động đàn hồi!

Nghĩ đến người đàn ông mỗi lần đều chinh phạt không biết nặng nhẹ, từng ngụm như chó liếm láp cắn mú trên người cô, Cố Phi Yên cắn chăn, trong lòng hận không kể xiết… Tên nam nhân chết tiệt, không phải ỷ mình thân cao chân dài khí lức lớn khi dễ cô sao?

Ha, cài gì mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô còn lâu mới kiên nhẫn như thế, cô một buổi cũng không chờ được, cô nhất định phải cho anh ta đẹp mắt!

Anh ta làm cô tinh bì lực tẫn, cô liền để anh ta lực bất tòng tâm!

Chờ đó, xem cô khôi phục thể lực, xem cô làm sao giày vò anh ta!

“Xoạch xoạch” hai tiếng, cửa mở ra rồi lại đóng.

Cố Phi Yên quay đầu nhìn, cô chưa chờ đến cơ hội, chỉ chờ được Chiến Mặc Thần tiến vào phòng, cô lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra, không biết từ lúc nào anh ta không còn ở nhà, vừa từ ngoài trở về.

Còn…

“Lúc nào anh có chìa khóa nhà tôi?” Chiến Mặc Thần trợn mắt, giọng nói bất mãn.

“Lấy từ trong túi của em.”

“Về sau không cho phép cầm, đó là chìa khóa của tôi! Anh trộm lấy túi của tôi, không hỏi mà lấy luôn chính là trộm, giáo viên tiểu học của anh không dạy anh sao?!”

“Có thể, dạy rồi.” Chiến Mặc Thần gật đầu, thong dong lấy ra một chiếc chìa khóa, “Tôi tự làm một chiếc, về sau không cầm cái của em.”

Cố Phi Yên bị tức chết, “Anh…”

Ai cho anh đánh khóa, anh đánh, tôi đổi khóa khác!

“Đương nhiên, em cũng có thể thử đổi khóa khác. Em muốn đổi khóa mới cần trên trăm đồng, nhưng với tôi cũng chỉ là vấn đề đánh lại khóa lần nữa thôi, em có thể tự cân nhắc việc đó có đáng giá hay không.”

“Tôi…”

Xông vào nhà dân, cô có thể báo cảnh sát.

“Đúng vậy, có thể báo cảnh sát, nhưng không ai quản được người đàn ông thương nữ nhân của mình.”

“Tôi không phải…”

Mới không phải là nữ nhân của anh!

“Em có thể nói em không phải nữ nhân của tôi, nhưng người ta có tin không?” Bước đến bên giường, Chiến Mặc Thần đặt túi nilon lên giường, mắt phượng trầm tĩnh nhìn cô, “Mặc dù trong lòng em tôi không chỗ nào, khiến em chán ghét, nhưng trong mắt người khác, tôi nguyện ý cưng chiều nữ nhân của mình, em sẽ không từ chối tôi.”

Cố Phi Yên, “…”

Cô muốn nói cái gì, Chiến Mặc Thần như trong nháy mắt cô vừa mở miệng đã hiểu ý của cô, ngay cả cãi cô cũng không còn lời nào.

Có đạo lý qua nhỉ!

Cô tức giận.

Sau đó, cô lại nghe thấy giọng của anh.

“Trừ phi em lấy được chứng cứ em và tôi không yêu đương, giữ lại dịch tôi và em lúc làm tình bắn ra làm chứng cứ, hoặc đi bệnh viện bảo bác sĩ trực tiếp lấy chứng cứ, sau đó tố cáo tôi không quan tâm em có muốn hay không cưỡng hiếp em… Như thế, đợi tôi bị giam trong tù, liền không quấy rối em được nữa.”

“Chiến Mặc Thần, anh cho rằng tôi không dám?” Trong lòng nổ lên ngọn lửa, Cố Phi Yên tức đến cắn môi.

Anh ta chắc hẳn nghĩ cô không dám làm thế?

“Tôi chờ em tố cáo tôi, nhưng trước đó, mỗi tối tôi sẽ tới đây làm em! Có người nói âm đ*o là con đường ngắn nhất đến lòng phụ nữ, tôi muốn thử đường tắt xem, có lẽ ông trời sẽ hiểu ý tôi để em cam tâm tình nguyện, sẽ không còn cố tình gây chuyện nữa.”

“Tôi cố tình gây chuyện? Rõ ràng là chính anh ham dâm, chính anh muốn làm đến cùng, còn tìm cớ gì chứ?!”

Anh ta căn bản không muốn tâm của cô, chỉ muốn thân thể cô, còn nói rất đường hoàng, không phải lúc làm không thèm quan tâm tới cảm nhận của cô sao?

Cố Phi Yên vừa đáp trả câu này, Chiến Mặc Thần nhướn mày nhìn cô, “Em thế mà hiểu tôi đấy nhỉ.”

“…”

“Tách chân ra.” Anh lại đạm mạc ra lệnh.

“Cái gì?”

“Tách – chân – ra!” Chiến Mặc Thần lạnh giọng, lặp lại từng chữ.

Cố Phi Yên trợn mắt há mồm, “Anh lại muốn, con mẹ, Chiến Mặc Thần anh con mẹ nó có phải chó không vậy, anh không thể nghỉ ngơi một chút sao?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.