Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 171



Trong mắt Du Diễm Phong quang mang đang nhảy nhót, sáng rực nhìn cô, hơi chút chờ mong.

“Ha, ha ha…” Cố Phi Yên cười gượng, “Sao có thể, tôi có muốn cũng không dám ngấp nghé tranh lấy vị trí lần đầu tiên của Du thiếu anh đâu, tôi rất hiểu bản thân mình, thật đó!”

Sớm biết anh muốn cài dây an toàn cho cô, cô đã không khẩn trương như thế có được không?! Rõ là dọa chết người ta.

Du Diễm Phong nín thở, mặt đen xì.

Mẹ nó, đoạn lịch sử đen tối đấy vẫn còn chưa qua à?!

Anh hiện tại cực kỳ hối hận, tại sao lại đi lải nhải trước mặt nữ nhân này, nói những lời trái lương tâm lại không thiết thực lại khiến mình có bộ mặt đáng chết? Nhưng bây giờ anh không chỉ mất mặt, mà lớp lót cũng mất luôn.

“Lần này rất cảm ơn anh, anh lần sau đừng dựa gần vào tôi như vậy.” Không nghe thấy tiếng lòng Du Diễm Phong đang kêu trời trách đất, Cố Phi Yên vẻ mặt chân thành bổ sung thêm.

Du Diễm Phong thấy có chút hy vọng, “Vì sao, cô sẽ khẩn trương à?”

“Không, tôi sợ tôi hắt xì hơi.”

“…”

“Đến lúc đó hắt xì vào mặt anh, tôi ngại biết bao nhiêu, dù gì mặt anh cũng rất tuấn tú!” Cố Phi Yên mắt nhìn thân người đàn ông bên cạnh.

Không thể không nói, dáng dấp thật sự là được trời cao ưu ái.

Đã là anh chàng trẻ trung anh tuấn, dung mạo lại tinh xảo khiến cô tự ti mặc cảm, đúng là yêu nghiệt.

“Cố Phi Yên, cô không sát phong cảnh thì sẽ chết sao?”

Một câu mắng người nói ra làm mất hết khí chất.

“… Chắc là không đâu, a!”

Du Diễm Phong đột ngột khởi động xe, chân đạp mạnh ga, lực đẩy ngược to lớn dọa sợ Cố Phi Yên, lưng liên tục đập thành ghế phía sau, tiếng hét lên kết thúc cuộc đối thoại không vui.



Hai tiếng sau.

Cố Phi Yên được Du Diễm Phong dẫn tới chỗ sản nghiệp trên danh nghĩa khác của anh ta, Gia viên Dương Quang, một tòa nhà kiểu chung cư.

Phòng tốt thì tốt, nhưng so với loại căn hộ thì không lớn lắm.

Vì quá nhỏ, Cố Phi Yên cảm thấy nơi này không giống chỗ mà Du Diễm Phong sẽ đưa cô đi. Anh ta là người hay xốc nổi, sẽ nguyện ý ở căn phòng chỉ có mấy chục mét vuông chắc? Ngủ ở chiếc giường mấy chục mét vuông còn tạm được.

Xuống xe, cô tò mò hỏi, “Không đi biệt thự của anh à?”

“Nơi đó Chiến Mặc Thần biết, hôm nay tôi phí rất nhiều công sức mới tách đám người của hắn ra, đưa cô đến đây, cô nên biết đủ đi.” Du Diễm Phong nghiêng đầu, một bộ khinh bỉ Cố Phi Yên thích bắt bẻ.

Phòng ở đây, có lẽ là anh ta hai ngày nay mua trên danh nghĩa của người khác, chỉ để cô tị nạn.

“Tôi không phải không biết đủ, tôi đang muốn cùng anh chơi Quyền Hoàng để trả ơn anh ra tay tương trợ, bây giờ lại không có điều kiện trả ơn, sao tôi vui cho được.”

“Cô tốt như vậy cơ à?” Du Diễm Phong không tin.

“Tôi không tốt với anh à?”

“Cô hung dữ với tôi như thế, ở đâu ra tốt?”

“Chỗ nào cũng tốt a, nếu không phải vì anh, anh nghĩ tôi muốn chơi Quyền Hoàng chắc?”

“Rõ ràng là cô muốn chơi, còn đổ cho tôi, đúng là mất mặt!”

Trong lòng nhảy lên một cái, không biết vì sao Du Diễm Phong rất muốn cười lớn, nhưng nhìn thấy đôi mắt đầy lửa giận của Cố Phi Yên, anh ta đành hất cằm lên, hừ lạnh một tiếng, đóng cửa xe rảo bước đi.

Ko có lấy chút cao quý lãnh diễm.

Cứ bước bước, trong mắt anh hiện lên ý cười nho nhỏ.

Cố Phi Yên đuổi theo, “Này này này, xử nữ Du đại thiếu, anh nói ai mất mặt? Anh nói lại cho tôi xem! Đúng rồi, anh vừa nói đã bỏ rơi người của Chiến Mặc Thần, anh ta phái người theo tôi à?”

“Cô bảo tôi nói tôi sẽ nói chắc, tôi đâu có ngốc?”

“Anh vốn đã ngốc rồi!”

Hai người vừa đấu khẩu vừa bước ra thang máy.

Vừa vào phòng, Cố Phi Yên liền bổ nhào lên sô pha, người mềm nhũn.

“Cô sao đấy, bộ dạng thoi thóp thế kia, chưa ăn cơm à?” Du Diễm Phong đá đá cô.

“Anh đừng có động tôi.” Cố Phi Yên quay mặt ra chỗ khác.

Không, cô không phải chưa ăn cơm, mà là đã ăn quá no.

Mặc dù đã nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, nhưng cô muốn khôi phục tinh thần, tốt nhất cần ba bốn ngày nữa.

Chủ yếu là do gã đàn ông Chiến Mặc Thần phẩm chất trên giường quá kém, tuy điều kiện phần cứng là hàng đầu, nhưng cô không chịu được kỹ thuật quá mức chênh lệch a! Thêm nữa đêm đó anh ta giận dỗi khi dễ cô, thời gian của anh ta càng kéo dài, càng kéo dài cô càng chịu khổ.

“Không động thì không động…” Lẩm bẩm một câu, Du Diễm Phong ngồi xuống thả trải dưới sô pha, tiện tay mở tivi.

Qua mấy phút, không thấy sau lưng không có động tĩnh gì, anh quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt ngủ ngon lành không chút phòng bị của Cố Phi Yên.

Vì nằm sấp, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp bị đè ép ra hai má mập mập, đôi môi mân mê, như một đóa hoa hơi hé nụ, dụ người nôi tâm muốn hái…

Nuốt nước miếng, Du Diễm Phong ánh mắt hừng hực.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc bên mặt Cố Phi Yên, anh vừa vui sướng lại vừa tức giận, “Đồ con gái ngu ngốc, thật đúng là không cả thèm đè phòng tôi, tin tưởng đến vậy sao?”

Muốn hôn mà không dám hôn, cực kỳ giày vò người ta a!



Mặt trời hạ hoàng hôn.

Cố Phi Yên dụi dụi mắt.

Ngồi dậy, xoay xoay cổ và lưng đau nhức, cô nhìn qua Du Diễm Phong đang ngủ trên chiếc sô pha đơn, nhấc chân đạp anh ta, “Du thiếu, tôi khát, muốn uống nước.”

Du Diễm Phong bị đạp tỉnh, cau chặt mày.

“Tôi muốn uống nước.”

“… Ông nội cô.” Bực mình mắng một câu, Du Diễm Phong đứng dậy bước vào phòng bếp, mang ra phòng khách hai chai bia lạnh, ném cho Cố Phi Yên một chai, “Muốn uống thì uống, không thì hết.”

Anh lười nhác đun nước.

Cố Phi Yên, “…”

Cô bỗng nhớ đến Chiến Mặc Thần, lúc cô nhét cho anh ta bình, hẳn anh ta muốn giết người lắm nhỉ?

Bia lạnh buốt trượt qua cổ họng xua tan cơn buồn ngủ vẫn còn lưu luyến, Cố Phi Yên nhìn đồng hồ treo trên tường, nhận ra thời gian mới trôi qua một tiếng, cô không ngủ quá lâu.

Đã đến giờ cơm tối, có chút đói.

Tùy tiện lấp đầy bụng, Cố Phi Yên hồi thần, lại đạp đạp Du Diễm Phong bên người, “Du thiếu, câu nói trước đó của anh là có ý gì?”

“Cái gì cơ?”

“Anh nói anh tách ra khỏi người của Chiến Mặc Thần.”

“Ờ.”

“Người đó là bảo tiêu của Chiến Mặc Thần sao?” Cố Phi Yên hỏi, “Nếu như thế, chẳng phải là chúng ta vừa ra khỏi nhà, bọn họ sẽ đi cứu Chiến Mặc Thần sao?”

“Không, là người theo chân cô.” Du Diễm Phong tò mò, “Có hai người phụ nữ luôn đi theo cô, chính cô không biết sao?”

“A?” Cố Phi Yên há mồm trợn mắt, “Phụ nữ gì cơ?”

“Hai người phụ nữ dung mạo phổ thông, ném vào đám đông liền không thể nhận ra, là người trong tối, thân thủ có vẻ rất tốt, có thể người Chiến Mặc Thần thả bên cạnh cô để bảo vệ… Chậc, tôi cứ cho là cô biết có người đi cạnh đấy, xem ra tên biến thái Chiến Mặc Thần đang giám thị cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.