Giang Đào gật đầu lĩnh mệnh, trong lúc bà Vương đang chấn kinh e sợ, anh ta lạnh lùng tiến tới, nắm chặt cổ áo của bà ta, như kéo đầu chó chết từ dưới mặt đất.
“Ba ba ba” tiếng đánh không dứt bên tai, Giang Đào không có dấu hiệu dừng lại, thật sự cho bà Vương hai mươi cái tát!
Tốc độ anh ta rất nhanh, nhanh đến mức lời cầu xin tha thứ bà ta cũng không thể mở miệng được.
Bởi vì xuất thân lính đặc chủng, khí lực trên tay anh ta rất lớn, bà Vương gắng gượng ăn 20 cái tát, bị đánh cho đầu váng mắt hoa, răng lỏng lẻo, mặt sưng phù giống như bánh báo.
Giang Đào tùy tiện vứt xuống đất, thân thể bà ta run rẩy, môi cũng run rẩy, hít vào thfi nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, cái miệng không sạch sẽ vừa rồi mắng chửi người, hiện tại căn bản không nói được một chữ.
“Được rồi, ném bà ta ra ngoài đi, tránh làm bẩn nơi này!” Chiến Mặc Thần lạnh lùng mở miệng, “Về sau, không có lệnh của tôi, bà ta không được bước vào Bắc Kinh nửa bước!”
“Vâng!” Giang Đào kéo bà Vương nửa chết nửa sống lui xuống.
Trần tẩu nơm nớp lo sợ đứng một bên, sắc mặt trắng bệch nhìn Chiến Mặc Thần.
“Bà cũng đi xuống đi.”
“Vâng.” Có được lời phân hó của Chiến Mặc Thần, Trần tẩu lúc này mới đi.
Trước khi đi, bà phức tạp nhìn Cố Phi Yên, bỗng nhớ đến điều gì, bà thu tầm mắt, cúi thấp đầu bước nhanh.
“Khi một mình em ở nơi này, lão thái bà kia đã dùng thái độ đó với em?” Người đi hết, ánh nhìn thanh lãnh của Chiến Mặc Thần rơi trên thân Cố Phi Yên, có ý tứ hận không thể rèn sắt thành thép.
“Anh thấy sao?” Cố Phi Yên hỏi ngược lại.
Không muốn cùng anh ta nói chuyện, cô bước qua anh ta rồi lên tầng.
Chiến Mặc Thần bước nhanh theo, sau lưng nhìn cô đạm nhạt ở miệng, “Tôi không biết em sẽ vô dụng đến thế, ở trước mặt tôi thì diễu võ giương oai, trái lại bị một người làm ăn hiếp gắt gao, đến tận hôm nay mới dám bùng nổ.”
“Tôi vô dụng?”
Cố Phi Yên trừng lớn mắt, suýt chút nữa đâm sầm vào người Chiến Mặc Thần.
“A!” Cô bị dọa phải lùi lại đằng sau, nhưng chân lại không vững, nếu như không phải Chiến Mặc Thần nhanh tay lanh lẹ nắm lấy eo cô, chỉ sợ sẽ ngã chổng vó trên mặt đất.
“Anh buông tôi ra!” Khuôn mặt vặn vẹo, Cố Phi Yên tránh thoát ôm ấp của nam nhân.
Lần nữa ngẩng đầu, đôi mắt trong veo đen bóng nhẹ mỉa mai, “Anh còn không biết xấu hổ nói tôi vô dụng? Trước đó anh đối với tôi như vậy, coi tôi như ko phải người, người làm tất nhiên sẽ có gió làm đà học theo, xem tôi như bù nhìn! Tôi thấy, người đáng bị chỉnh nhất, phải là anh mới đúng!”
“Vậy em tới chỉnh tôi?” Chiến Mặc Thần nhướn mày, tràn ngập thâm ý nhìn cô, khóe môi xuất hiện ý cười.
Cố Phi Yên, “…”
Gã đàn ông này, da mặt thật sự quá dày!
Đêm qua anh ta ác như vậy, gần như muốn giết chết cô, có trời mới biết hôm nay cô phải có ý chí thế nào mới có thể xuống giường đi lại, nếu như bình thường… Đoán không chừng còn đang nằm co quắp ở trên giường!
Kết quả, bây giờ anh ta lại phát tình với cô?
Cố Phi Yên nguy hiểm nheo mắt, đang định châm chọc Chiến Mặc Thần vài câu, nhưng lời chưa nói ra, bỗng nhiên nhìn thấy bên tai nam nhân vậy mà có màu đỏ đậm khả nghi.
Không chỉ vành tai đỏ đến nhỏ máu, ngay cả cổ cũng có một tầng màu hồng.
Này là…
Cố Phi Yên trợn mắt há mồm, người đàn ông này không phải đang xấu hổ chứ?
Được thôi, coi như coi như anh ta xấu hổ đi, vậy… anh ta ngại cái gì?
Nghĩ thế nào cũng thấy đây là một chuyện rất kinh dị, Cố Phi Yên không kiềm lòng rùng mình, người đàn ông trong những ngày lãnh túc không hòa bình, trên giường điên cuồng như da thú, thế mà lại quỷ dị đỏ mặt nói chuyện…
Quá đáng sợ!
Xoay người rời đi, Cố Phi Yên muốn cách xa người đàn ông này, nhưng chưa đi được hai bước, cổ tay của cô đã bị kéo lại.
“Yên nhi, sau này có chuyện gì đều phải nói với tôi, tôi sẽ cho em chỗ dựa!”
Giọng nói người đàn ông rất chân thành.
Cố Phi Yên quay đầu lại, đối diện hai con ngươi tĩnh mịch của nam nhân, dường như cô có thể nhận ra tâm tư chân thành của anh ngay lúc này, chợt nhớ ra dáng vẻ cười xán lạn với cô đêm qua, trong nội tâm không nhịn được nhũn ra.
Thế nhưng, cô vẫn sát phong cảnh hỏi, “Nếu như người khi dễ tôi là anh thì sao?”
“Tôi vĩnh viễn không khi dễ em.”
“Anh có!” Cố Phi Yên chịu không nổi nữa, nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng, cô bất lực nói, “Chiến Mặc Thần, anh chỉ thích thân thể của tôi, lại không nguyện ý cho tôi danh phận… Tối hôm qua, anh ỷ vào uống say buộc tôi không được rời đi, nhưng tôi nó cho anh biết, trong lòng tôi là không muốn!”
Cô rất quật cường, rất sĩ diện, trong lòng cô đầu ủy khuất, cô khi tức nổi điên thậm chí sẽ lựa chọn những câu nói trái lòng, nhưng đêm hôm qua cô rất thanh thực nói ra, khiến lòng mình đau xót, cô hỏi câu nghi vấn khiến cô không hiểu nổi nhất.
Vì sao anh lại đính hôn với Cố Minh Châu, anh không đáp lại.
Vậy thì, bây giờ cô hỏi lại lần nữa.
“Nếu anh thật sự quan tâm tôi, muốn tôi đem cả đời còn lại bồi cạnh anh, vì sao ngay cả sự tôn trọng nhất còn không cho tôi? Đừng nói tình yêu có thể vượt qua tất cả, càng đừng nói trừ giấy kết hôn ra cái gì cũng có thể cho tôi, Chiến Mặc Thần, tôi muốn anh nói với tôi, vì sao anh luôn miệng nói quan tâm, nhưng ngay cả đường đường chính chính đứng bên cạnh anh cũng không cho!”
Im lặng, không có bất kỳ cản xúc gì, nói xong, Cố Phi Yên hai mắt chứa nước nhìn người đàn ông trước mặt, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của anh.
Thởi điểm chờ đợi, tim cô đập rất nhanh.
Rất nhanh.
Cô cũng rất sợ sẽ phải nghe điều mình không muốn nghe, có thể sẽ không chịu được nổi… Nhưng cô vẫn quật cường kiên trì đến cung.
Có lẽ thỉnh thoảng cô sẽ yếu mềm một chút, nhưng từ nhỏ chịu thói đời nóng lạnh, thời gian cô kiên cường nhiều hơn là mềm yếu, cho dù có khả năng nghe được điều mình không muốn, cô cũng muốn đau cho tỉnh, không còn hồ đồ nữa.
Trầm mặc rất lâu!
Chiến Mặc Thần nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ bướng bỉnh trước mặt mình, bỗng, trong lòng thấy ấm áp.
“Vì thế, e muốn trở thành người đàn bà của tôi, gả cho tôi?” Anh hỏi.
“Đương nhiên! Có một bản giấy kết kết hôn còn tốt hơn so với việc không có, chí ít, sau này mỗi người đi một ngả, có thể chia một nửa tài sản của anh, đây là pháp luật quy định, anh không cho thì tôi đi thư kiến, hố chết anh!” Cố Phi Yên hừ lạnh, “Nếu như anh nói những câu đó chỉ là nói nhảm, thì tôi chết cũng sẽ không phụng bồi!”
“Được!” Chiến Mặc Thần nghiêm túc lên tiếng, đột nhiên ôm ngang cô gái trước mặt.