“Là tôi đoán.” Cố Phi Yên rụt cổ lại, “Người bên cạnh anh, bao gồm Giang Đào đều không giống một trợ lý bình thường…Còn có, Du thiếu gia nói rằng bên cạnh tôi được xếp hai nữ nhân tướng mạo phổ thông vào, biến mất vào trong đám người quay lại đã không thấy đâu, nhìn người mờ ám, lén lút….
“Cô có thể phân biệt ra?”
“Ừm…hồi trước đuổi theo sau lưng anh, có nhìn qua những cấp dưới của anh trong Âm Phủ, trên người Giang Đào có cảm giác đó,vì vậy…tôi thấy, tôi có thể cũng không chính thức từ Âm Phủ từ chức, có lẽ, lão đại đứng sau là anh, Giang Đào cũng là một trong những thuộc hạ của anh, anh thành lập Quốc Tế Đế Cảnh là có mục đích đặc biệt gì….”
Càng nói, Cố Phi Yên càng phát hiện ánh mắt Chiến Mặc Thần càng âm u, đến cuối cùng miệng ngậm lại cứng ngắc.
Trên người anh toát ra hơi lạnh đến đáng sợ!
Cô chỉ là tính cách khá mạnh mẽ, lại không ngốc nghếch, ngoại trừ lúc bị chọc tức đến phát điên, phần lớn thời gian cô đều rất xu lợi tránh hại, mắt nhìn người nào đó tâm trạng không vui, cô là đứa ngốc mới tiếp tục trêu chọc anh.
“Em đã biết chuyện này?” Chiến Mặc Thần ánh mắt xâm chiếm, trầm giọng hỏi.
“Cái gì?” Cố Phi Yên chớp mắt.
Thần ạ.
Đến tiết tấu này rồi, không thể giết người diệt khẩu chứ?
Quả nhiên….cô lại đoán đúng!
“Có câu nói ‘biết càng nhiều càng nhanh chết’, em đã nghe qua chưa?”
“Tôi….không có….”
“Mau nói thật!”
“….Có nghe qua.” Cố Phi Yên sắp khóc, “Nhưng, tôi chỉ là đoán bừa, tôi cái gì đều không biết! Anh đừng dọa tôi, tôi không văn hóa, tôi gan nhỏ!”
“Hừm!” Chiến Mặc Thần lạnh một tiếng, “Tôi không nói em đoán những chuyện đó rốt cuộc có thật hay không, nhưng dưa vào cái gan này của em mà nghĩ như vậy, chính là vấn đề! Em nói không có cửa, với tư cách là nữ nhân bên cạnh tôi, ngộ nhỡ em sau này cũng đối ngoại nói ra như thế, em cảm thấy lời cùa em có khả năng dẫn đến bao nhiêu phiền phức?! Em cảm thấy anh có thể bảo vệ em không?!”
“Em sẽ không nói!” Cố Phi Yên vội vàng bảo đảm.
“Tôi tin em thế nào được?”
“Anh đương nhiên có thể tin tưởng tôi, nếu không, anh giám sát điện thoại tôi, cuộc nói chuyện của tôi, để hai người đó âm thầm theo dõi tôi?” Cố Phi Yên xoa cổ, cảm thấy có chút phát lạnh, vội vàng tỏ rat rung thành, “Hơn nữa, anh làm sao không thể bảo vệ tôi được chứ, Chiến đại tổng tài, anh đẹp trai lại ngầu như vậy, anh chắc chắn có thể ah!”
Cô dù sao cũng theo đuổi anh 8 năm, biết có những chuyện thật sự rất nghiêm trọng, không thể coi đơn giản được.
Cứ coi anh không hoài nghi cô, ngộ nhỡ người phía sau anh cảm thấy cô đáng ngờ, như vậy cái mạng nhỏ của cô rất có khả năng giữ không được….không thể như vậy!
“Tôi tại sao phải bảo vệ em?” con ngươi Chiến Mặc Thần nhìn cô.
“Tôi có giấy chứng nhận kết hôn!”
“Giấy chứng nhận kết hôn?”
“Đúng vậy!” Cố Phi Yên vội vàng gật đầu, nhảy xuống giường cầm tờ giấy lên, “Anh đợi đó, tôi đi lấy bùa hộ mệnh của tôi qua đây!”
“Tôi biết em có….” Giơ tay nhảy đến cạnh giường kéo cô lại, Chiến Mặc Thần cắn lấy chiếc tai nhỏ của cô, giọng nói trầm ấm vang bên tai, dịu dàng, “Có muôn tôi làm bùa hộ mệnh cho em?”
“Cái gì?” Cố Phi Yên quay mòng.
“Tôi cho em một đứa con, có con rồi, em có thể trói tôi lại. Cứ coi như tôi có lòng từ bỏ em, cũng có một người đứng bên cạnh em, vì em nói, em thấy sao?”
Cố Phi Yên, “…….”
Nụ hôn nồng nhiệt của người đàn ông khóa chặt cánh môi của cô lại, bàn tay có chút thô bạolần vào trong lớp quần áo, dễ dàng chiếm lấy cao địa của cô, kỹ thuật càng ngày càng thuần thục làm cho môi cô run lên phát ra tiếng rên nhẹ.
“Xem ra em rất tán thành quyết định của tôi.” nở nụ cười nham hiểm, Chiến Mặc Thần lật người lên.
……
Một trận hoan ái, niềm vui sướng tràn trề.
Vậy mà, Cố Phi Yên ôm lấy chăn, còn có chút nhức đầu, đánh nhau ầm ĩ như nào đã bị lừa lên giường rồi… Ha ha, ai bao Chiến Mặc Thần người đàn ông này EQ thấp?
Cô thấy anh chính là con hồ ly xảo quyệt, kiểu càng muốn sao được vậy.
Tuy nhiên, cũng tốt.
Người bình thường không thích tranh chấp liên tục, cứ coi như cô bây giờ vẫn chưa được tự do triệt để, nhưng cô biết Chiến Mặc Thần cũng không phải loại đàn ông cặn bã bắt cá hai tay, để cô có chút bao dung chủ nghĩa đại nam tử của anh, cô cũng không đau khổ gì.
Sớm lúc đuổi theo anh, cô đã biết đức hạnh này của anh, không phải sao?
Cô đã giành lấy rất nhiều tiện lợi cho mình, còn dày công sau này, cô sẽ dần dần để anh buông tay nhiều hơn, đợi sau khi sự tin tưởng giữa hai người thành lập, cuộc sống cô muốn sẽ không còn xa nữa.
Có lúc cái người phụ nữ muốn rất đơn giản, “duy nhất” hai từ mà thôi..
………..
Tính cách Chiến Mặc Thần nói một không có hai nhưng Cố Phi Yên biết cách lấy mềm chinh phục cứng.
Lại lừa anh hai ngày, cô cuối cùng cũng mài được anh cho cô ra ngoài.
Thời gian ở Giang Sơn Đế Cảnh gần một tháng, Cố Phi Yên sắp bị mòn dần rồi, nghe được tin Chiến Mặc Thần cuối cùng cho phép cô ra ngoài, rất vui vẻ, cô làm anh ngã bổ nhào, thưởng cho anh một lần.
Đây là thưởng cho người nào đó càng vui vẻ hơn, cảm thấy lần sau có thể thả lỏngyêu cầu với cô, Cố Phi Yên cũng coi như vô ý đã hoàn thành nhiệm vụ một ngày có thiện cảm tốt.
Nhận được sự cho phép, ngày thứ hai Cố Phi Yên ra ngoài.
Lâu rồi chưa đến bệnh viện, điều cô bận tâm nhất đó là bà Thẩm, trạm đầu tiên liền để Giang Lãng đưa cô đi.
Giang Lãng là anh trai của Giang Đào, được Chiến Mặc Thần tạm thời điều động qua đây, nhìn Giang Lãng và Giang Đào có vài phần giống nhau, cảm thấy thần sắc trên người Giang Lãng còn dữ tợn hơn Giang Đào gấp bao nhiêu lần, sự suy đoán trong lòng Cố Phi Yên càng ngày rõ ràng hơn.
Đương nhiên cô không ngốc nghếch đi tìm Chiến Mặc Thần xác định, chỉ là cô tự biết chuyện gì xảy ra là được.
Giang Lãng hôm nay phụ trách sự an toàn xuất hành cho cô, cô cảm thấy cũng là một kiểu bảo vệ, không kháng cự.
Trên đường, Cố Phi Yên hưng phấn gọi điện cho bà Thẩm.
“Bà à, cháu Tiểu Yên đây, đợi chút cháu đến thăm bà, cùng bà ăn cơm trưa, được không ạ?”
“Được được được…..” bà Thẩm mất vài giây mới nói hết câu, dường như có gì đó không đúng.
“Bà à, tháng này cháu không có thời gian rảnh nên không đến thăm bà được, hôm nay cháu nhất định ở bên bà, bà đồng ý không?”
“Được…Tiểu Yên nhà chúng ta ngoan nhất, bà ở bệnh viện đợi cháu, đừng lo lắng ah, chú ý an toàn, cũng mặc nhiều quần áo vào, đừng để bị cảm đấy.”
“Vâng ạ.”
Tắt điện thoại, trong lòng Cố Phi Yên có chút yên lặng.
Trong điện thoại, cô thấy biểu cảm của bà Thẩm rất kích động, dường như lâu rồi không thấy cô đến thăm, bà không thể không lo lắng, càng lo lắng mình bị ghét bỏ…. Điều này làm cho Cố Phi Yên mềm lòng và cảm thấy rất áy náy.