Cố Phi Yên rất nhanh hồi lại tâm trạng mình, nhắn tin cho Sở Điềm Điềm rằng mình không sao, xoay đầu hỏi Du Diễm Phong.
Còn về Bạch Tố Tố, quẳng ra khỏi đầu!
Cố Phi Yên tuy rằng theo Du Diễm Phong ra ngoài, nhưng không có ý định lên giường cùng anh ta, chỉ là không muốn tiếp tục ngốc ở Ngự Thiện Phường mà thôi, cô gõ gõ vào cần số xe, "Anh cứ bận việc của anh, thả tôi bên đường là được."
"Làm sao có thể, đưa cô đi chỗ tốt, là địa bàn của tôi."
Anh ta thu trần xe, trong xe an tĩnh lại, nói chuyện cũng rõ ràng hơn.
"Ha ha, sợ rồi?" Du Diễm Phong tùy tiện cười cười, khôi hài nhìn bộ mặt tràn ngập căng thẳng của Cố Phi Yên, cố ý nói lời cực xấu xa, "Chúng ta sẽ đánh tay đôi, pằng pằng pằng! Giống với tưởng tượng của cô!"
Cố Phi Yên, "... "
"Đúng rồi, nếu cô đang có ý định nhảy khỏi xe, giờ cũng không thể nhảy được nữa đâu."
"... "
Vốn có chút lo lắng, nhưng nhìn Du Diễm Phong như vậy, Cố Phi Yên ngược lại yên tâm một cách thần kỳ.
Im lặng một lúc, Du Diễm Phong hỏi, "Cô thích anh chàng Chiến Mặc Thần kia?"
"Gì cơ?" Cố Phi Yên gấp gáp, "Anh đừng có nói loạn!"
Chuyện giữa cô và Chiến Mặc Thần tháo gỡ chưa rõ ràng, nhưng hiện tại anh ta là vị hôn phu của Cố Minh Châu, cô không muốn có bất cứ quan hệ nào.
"Tôi không tin." Du Diễm Phong tác phong câu thần, "Tuy là tôi uy hiếp cô, mới mang được cô ra ngoài, nhưng cô làm nũng muốn được tôi ôm, trong thang máy không từ chối tôi thân cận, lẽ nào không phải muốn Chiến Mặc Thần ghen tức sao? Tôi có thể thấy rõ, ánh mắt Chiến Mặc Thần nhìn tôi, chính là cho tôi trở thành côn đồ vô lại đi cướp vợ người."
Cố Phi Yên, "... "
"Lời Chiến Mặc Thần nói, là thật phải không? Du gia có đường tin tức của Du gia, cô đừng hòng lừa tôi."
Trầm mặc sâu xa, cô mở miệng, "Anh ta chỉ là chồng của chị tôi thôi."
"Ồ, cô thích lên giường với chồng của chị, thích chơi trò kích thích sao?"
"Biến!" Cố Phi Yên từ não nề thành tức giận, "Đó là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn anh hiểu không!"
"Vậy hôm nay chúng ta cũng chơi trò ngoài ý muốn, thế nào?"
"Ha, không có hứng thú!"
"Hứng tình, có thể từ từ bồi dưỡng."
"Biến!"
Trong lúc đấu khẩu, thời gian trôi qua nhanh, Du Diễm Phong giẫm chân phanh, chiếc xe tính năng mạnh mẽ với tốc độ cao ngay lập tức dừng lại, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai.
Cố Phi Yên chuyển mắt nhìn, phát hiện xe đang đỗ trước mặt một căn biệt thự.
"Đây là chỗ nào?" Cô hỏi.
"Biệt thự đỉnh núi Đế Vân, là tài sản riêng của tôi, bình thường không có việc gì sẽ đến đây nghỉ ngơi, à... Ở đây không khí rất tốt, kim ốc tàng kiều cũng không tồi, cô thích không?"
Cố Phi Yên lườm con mắt trắng.
Ngôi biệt thự này cũng thật khá.
Đáng tiếc cô chưa kịp ngắm hết, đã bị Du Diễm Phong kéo đến vào phòng âm thanh phim ảnh ở tầng dưới mặt đất, cuối cùng cũng hiểu "đánh tay đôi" và "pằng pằng pằng" là ý gì.
"Anh muốn tôi cùng anh chơi Quyền Hoàng?" Cầm chiếc điều khiển game, Cố Phi Yên mặt không nói lên lời. (Tên TQ của game đối kháng The king of fighter)
Tính cách này của Du Diễm Phong, thật ngoài sự tưởng tượng của cô.
"Nếu không được thì người thật đánh tay đôi cũng có thể." Du Diễm Phong kéo bỏ áo xuống, lộ ra cơ bụng tám múi.
Từng múi rõ ràng, thân hình thật đẹp!
"Dừng lại!" Cố Phi Yên vội vã kêu ngừng, quay lại chủ đề, "Nếu anh đã muốn chơi trò chơi, chị gái hôm nay sẽ xả thân bồi quân tử, ai thua thì kêu tiếng chó!"
"Lẽ nào ông sợ cô? Xem ông ngược cô như thế nào!"
Cầm điều khiển trò chơi, Du Diễm Phong đại mã kim đao ngồi xuống sô pha, mở ván mới.
Cố Phi Yên cười lạnh.
Ha, để xem ai ngược ai.
Phải biết, cô ngày trước đã là vua trò chơi, Sở Nghiễn thiên tài IQ 150 cũng không thắng được cô!
"Ready - Go!"
"KO!"
"Gâu gâu gâu!"
"... "
Vừa bắt đầu, Cố Phi Yên ngược chết Du Diễm Phong, Du Diễm Phong tức đến mức nắm chặt cánh tay cô, đến sau đó cô càng ngày càng khốn, cho tận 3h rạng sáng đến mắt cũng không thể mở ra, bị con mèo thức đêm Du Diễm Phong hung tàn phản ngược.
…
Cuối cùng, cô tiếng chó cũng không còn sức để mà kêu.
"Cô thua rồi, kêu nhanh!"
"Gâu, gâu... Ai, Du Diễm Phong anh đừng có làm phiền tôi, tôi muốn đi ngủ... "
Cố Phi Yên mắt nhập nhèm trèo lên sô pha, một lòng chỉ muốn bổ nhào lên giường mình, như thế nào cũng thấy Du Diễm Phong rất phiền phức.
"Muốn đi? Ông còn chưa chơi đủ đâu!"
Du Diễm Phong khó khăn lắm mới tìm thấy đối thủ hợp với mình, sao có thể cho người đi dễ dàng? Để cô chạy ấy à, anh ta cười xấu xa, lấy chân ngáng vào một chân của Cố Phi Yên.
"A!"
Cố Phi Yên không nhìn thấy Du Diễm Phong giở trò xấu, trực tiếp bị vấp, trọng lực để chân không vững, bị doạ kêu thất thanh, cơn buồn ngủ ngay lập tức bay đi hơn phân nửa.
"Ha ha, thanh tỉnh rồi chứ?!"
Du Diễm Phong đã có chuẩn bị đưa tay ra, đắc ý đỡ lấy eo Cố Phi Yên, muốn kéo cô vào lòng mình.
Lại không liệu được, bản năng Cố Phi Yên bỗng bộc phát, dùng lực thuận tay kéo anh ta từ trên sô pha, thân ngửa ra sau, hai người song song hướng mặt đất, Du Diễm Phong ở trên, Cố Phi Yên ở dưới.
"Con mẹ nó!" Thuộc về chủ nghĩa nhân đạo, eo Du Diễm Phong bùng phát lực, giữa không trung nhanh chóng đổi vị trí, để bản thân làm đệm thịt cho Cố Phi Yên, lưng nện xuống sàn nhà.
"Hự!" Kêu một tiếng, Du Diễm Phong bị ép không nhẹ.
Thế nhưng càng làm cho anh ta tâm nhảy loạn nhịp hơn là, Cố Phi Yên thân mật nằm sấp trên người mình, hai cánh môi mềm mại áp gần miệng anh, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp giao hoà, chỉ thiếu chút chút nữa hai người đã hôn nhau rồi.
Ngọn lửa trong người bùng cháy, Du Diễm Phong không ngừng nghĩ mình phải làm gì đó, Cố Phi Yên thì như con thỏ kinh hoàng nhảy cẫng lên, "Anh anh anh... Anh cái đồ biến thái!"
Mắng Du Diễm Phong một câu, Cố Phi Yên đạp anh ta một cước, Cố Phi Yên trèo xuống khỏi người anh ta rồi chạy đi, một hồi đã không thấy bóng.
Động tác cực kỳ nhanh!
"... Mẹ, đàn bà đanh đá!" Du Diễm Phong nóng nảy gãi gãi đầu, từ sàn nhà bật người đứng dậy, đuổi theo Cố Phi Yên, "Ông làm gì mà biến thái, ông còn chưa biến thái đâu! Nữ nhân chết tiệt, cô chờ đấy cho ông! Chờ đấy!"
...
Hừng đông 4h, Cố Phi Yên về đến khu nhà của mình.
"Cảm ơn anh nhiều." Cô vẫy vẫy tay với Du Diễm Phong ở trong xe rồi quay đầu bước lên bậc tam cấp, chuẩn bị đi ngủ một giấc ngon.
"Đợi đã!"
Cố Phi Yên bộ dáng không tim không phổi, khiến cho Du Diễm Phong cả một đoạn đường đã tức lại càng tức thêm.
Anh ta nhảy xuống xe, bước một bước dài đến trước mặt Cố Phi Yên, khoá gáy cắn môi cô, trầm trầm nói, "Không mắng mỏ mà đã dễ dàng đi, thể diện sau này của ông đi đâu, hử?! Cô hôm nay lại dám đạp ông, không thể bỏ qua, ông phải trừng phạt cô mới được!"
"... Lấy lý do chết tiệt gì thế!" Nặng nề đẩy Du Diễm Phong ra, Cố Phi Yên nâng chân đạp anh ta lần nữa, "Cút ra!"
Cô xem như bị chó cắn vậy!
"Không giãy giụa thì tôi cút!"
Lại nhanh như chớp cắn một cái bên môi Cố Phi Yên, Du Diễm Phong "Ha ha" cười, nhảy lên xe, khởi động máy, "Em gái, hẹn gặp lần sau nha!"
Cố Phi Yên, "... "
Hẹn hẹn hẹn, hẹn em gái anh!
Một đêm không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ngờ đến lúc tiễn cái tên biến thái này lại bị chiếm lợi dễ dàng như vậy. Chà mạnh môi, Cố Phi Yên muốn khóc mà không được.
Cô thật khốn khổ, phản ứng của cô quá chậm chạp, nếu không làm sao có thể để Du Diễm Phong tập kích bất ngờ đến tận hai lần!
Thân thủ của Du Diễm Phong tốt hơn cô, cũng là một nguyên nhân... Dù gì cũng xuất thân thế gia quân đội, một đời của Du Diễm Phong cũng không như người thường.
Không thể trách cô ngu ngốc, mà là quân địch quá mạnh!
Chỉ là nhớ đến trò chơi Quyền Hoàng (The king of fighter) "đánh tay đôi" cả một đêm cùng với Du Diễm Phong, Cố Phi Yên lại cảm thấy buồn cười, lắc lắc cái đầu.
Anh chàng này cũng thật thú vị.
Ấn thang máy đi lên, Cố Phi Yên dư quang vô ý thấy ánh đỏ sáng lên đằng sau, ngay lập tức bị doạ "A!" một tiếng chói tai, lùi lại vài bước.