Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 46



Bà Thẩm bị bệnh tim bẩm sinh, thường ngày không được cáu giận không được quá vui quá buồn, lần này, Cố Phi Yên đoán rằng hơn nửa lại là do chịu kích thích quá lớn nên bà mới phải nhập viện.

"Đúng vậy nhỉ? Ai... Già rồi già rồi, bà không thể quản nổi chúng nó nữa, cũng không còn cách nào khác cả." Nói hai câu, mắt bà Thẩm lại hướng về phía Chiến Mặc Thần, "Tiểu Yên con à, bạn con con không giới thiệu cho bà, liền cứ thế gạt người ta ra, người ta tin tưởng con được nữa sao?"

"Chào bà, cháu họ Chiến, Chiến Mặc Thần, là bạn thân của Tiểu Yên." Chiến Mặc Thần tiến tới trước một bước, hỏi thăm bà Thẩm, "Bà ở đây yên tâm nghỉ ngơi, trong bệnh viện cháu đã sắp xếp hết rồi, bà cần gì thì cứ việc nói ra."

Khuôn mặt anh nghiêm nghị, thân hình thẳng tắp, nhìn liền biết con trai nhà gia giáo chất lượng tốt, trên người còn có khí chất kiêu ngạo cao quý của người nắm quyền.

"Đây là... " Trong mắt bà Thẩm loé qua một tia do dự, "Cậu là bạn trai của Tiểu Yên nhà tôi?"

"Không phải không phải." Cố Phi Yên vội vàng cắt ngang, nũng nịu kéo kéo bà Thầm oán trách, lay chuyển lực chú ý của bà, "Bà ơi, bà đừng quan tâm anh ta nha, bà đã rất lâu rồi không nhìn thấy con, liền không nhớ con nữa sao?"

Cô nhất định phải "quét bỏ" cho thật sạch sẽ.

Chiến Mặc Thần là người đàn ông của Cố Minh Châu, cô cực kỳ không muốn gây ra rối loạn.

"Nhớ, bà sao mà không nhớ?" Bà Thầm từ ái vỗ vỗ lưng Cố Phi Yên, "Bà già như bà tính cũng chỉ còn chút sức lực, còn làm mấy đứa thêm vướng bận, vứt bỏ đâu có được a."

...

Có Chiến Mặc Thần ở đây, các bác sĩ vẫn luôn túc trực chờ đợi.

Từ phòng bệnh đi ra, Cố Phi Yến việc đầu tiên là đi tìm bác sĩ phụ trách của bà Thẩm, hỏi về tình hình của bà, "Bác sĩ Đặng, thân thể của bà tôi có sao không? Nếu như bây giờ làm phẫu thuật, bà ấy có thể chịu được không?"

"Có chút nguy hiểm." Bác sĩ Đặng đẩy đẩy kính trên sống mũi, "Tố chất thân thể của bệnh nhân không tốt, rất yếu kém, khả năng là vì thời gian dài khuyết thiếu dinh dưỡng. Cộng thêm tuổi tác đã cao, nếu như ngay lập tức phẫu thuật, việc hồi phục hậu phẫu sẽ bị ảnh hưởng khá lớn."

"Vậy thì phải làm thế nào?" Cố Phi Yên rất lo lắng.

"Trước mắt chỉ có thể nằm viện để quan sát, điều dưỡng thân thể cho tốt, sau đó lập kế hoạch phẫu thuật, chỉ là... " Bác sĩ Đặng nhíu mày, "Sắp xếp như này, phí dụng trị liệu sẽ cao hơn rất nhiều so với trực tiếp mổ, Cố tiểu thư cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý."

"Vâng, tôi đã biết rồi."

"Về việc cụ thể, đợi cô nghĩ kỹ, lần sau chúng tôi sẽ nói tỉ mỉ hơn."

"Vậy được, cảm ơn bác sĩ đã vất vả." Cố Phi Yên gật đầu

Bác sĩ Đặng lịch sự tạm biệt Chiến Mặc Thần, "Chiến thiếu, tôi đi trước."

"Ừm." Chiến Mặc Thần đáp lại.

Ông ta đi rồi, Cố Phi Yên chống tay lên tường, vô lực ngồi xuống ghế.

Tiền, lại là tiền!

Tim của bà Thẩm không tốt, từng buộc phải mổ để đặt máy tạo nhịp tim, bà đã cao tuổi, không chịu nổi cuộc phẫu thuật lần thứ hai, cho nên chỉ có thể từng bước đợi đến thời điểm tốt nhất, dùng máy tạo nhịp tim loại tốt nhất.

Hơn nữa, ai bảo đảm được rằng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn đây?

Phí phẫu thuật khổng lồ, cô đi đâu tìm cho ra?

Sau khi thuê nhà, cô đến tiền ăn cơm cũng không thừa lại là bao, công việc còn chưa sắp xếp được chứ chưa nói đến chi phí phẫu thuật, thậm chí cuộc sống của cô cô còn chưa biết duy trì nó như thế nào.

Trong phút chốc, tim Cố Phi Yên trở nên mệt mỏi, cũng rất hoang mang.

Cô thậm chí nảy ra tâm tư chưa bao giờ nghĩ tới... Nếu Du Diễm Phong thật sự có hứng thú với cô, thật sự nguyện ý cho cô tiền, cô nên hay không, đáp ứng yêu cầu của anh ta?

"Em sao vậy, không thoải mái sao?"

Bỗng nhiên, một giọng nam trầm thấp rõ ràng, cắt ngang suy nghĩ quẩn quanh của Cố Phi Yên.

Cô giật mình nâng mắt, đối diện với hai mắt sâu thẳm của Chiến Mặc Thần.

Không biết có phải ảo giác hay không, cô thế mà nhìn thấy trong đôi mắt anh chứa đựng sự lo lắng cho cô, mà không phải là sự châm chọc khiêu khích.

"Tôi không sao." Cố Phi Yên cắn cắn môi, "Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đến đây, nếu không còn việc gì thì anh về trước đi, giờ cũng đã muộn rồi."

Cô biết, Cố Minh Châu mỗi tối đều sẽ kiểm tra địa vị của mình.

Thế nhưng, Chiến Mặc Thần còn chưa mở miệng, bụng Cố Phi Yên đã réo lên tiếng "òng ọc".

Cố Phi Yên, "... "

Che bụng lại, Cố Phi Yên mặt đầy xấu hổ.

Bởi vì mụ dì ghẻ dày vò cô lúc sống lúc chết, trong thời gian này cô cũng không thích ăn đồ ăn nhanh nhiều dầu mỡ, thế cho nên đến tối vẫn chưa có gì vào bụng... chống chịu đến hiện tại, cái dạ dày khó tránh mà kháng nghị.

Đôi mắt phượng của Chiến Mặc Thần nhiễm ý cười, "Đi thôi, mang em đi ăn chút gì đó."

"Gần bệnh viện làm gì có đồ ăn ngon." Cố Phi Yên bắt bẻ nhưng vẫn đứng dậy, "Còn chưa biết bà đã ăn cơm chưa, chúng ta xuống dưới mua mấy món dễ tiêu hoá cho bà ăn."

"Được." Ánh mắt Chiến Mặc Thần càng thêm ôn nhu.

...

Chiến Mặc Thần từ bé đã kỹ tính, vốn định để Ngự Thiện Phường mang cơm hộp đến đây, nhưng vừa nhớ đến Cố Phi Yên đang đói đến cồn cào, anh nghĩ ra một chủ ý.

Ra ngoài bệnh viện, anh để Cố Phi Yên tự chọn.

Cố Phi Yên rất quen thuộc địa hình nơi này, dẫn Chiến Mặc Thần đi bảy tám ngõ ngách rồi tiến vào một con hẻm, tìm trong hẻm một quán Malatang (nguồn gốc của lẩu cay Tứ Xuyên), đứng ở ngoài bắt đầu chảy nước dãi.

"Em xác định muốn ăn ở đây?" Chiến Mặc Thần mày kiếm cau chặt, "Một bữa này tôi mời, em không cần phải tiết kiệm như vậy."

"Tôi biết anh có tiền, nhưng tôi không dám nhận một bữa ăn của anh, ai mà biết được anh đang giấu ý nghĩ gì? Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, ngộ nhỡ anh dùng điều này để lợi dụng thì làm thế nào?" Cố Phi Yên không cho anh sắc mặt tốt.

Trước đó bức ép cô lên xe anh ta, lấy bà Thẩm để uy hiếp mối thù của cô, cô sẽ không bao giờ quên được.

Lại nói, chính là cô cố ý chọn quán này.

Dựa vào cái tính khiết phích và cầu kỳ của Chiến Mặc Thần, chắc chắn sẽ không chịu được mà đứng ngoài đợi, nếu thật như thế, cô sẽ có thể bắt nạt anh ta được một chút, cũng có thể an ổn ăn đồ ăn ngon rồi.

Một mũi tên trúng hai con nhạn!

"Ông chủ, tôi gọi món rồi, ông nhớ nhanh chút, tôi đói chết mất."

"Được đây." Ông chủ cười ha ha, "Thêm vừng, thêm ớt chứ?"

"Không cần, tý ớt là được."

Cố Phi Yên như xe chạy đường quen gọi xong món, giao cho ông chủ, sau đó vui sướng tự đắc ngồi xuống băng ghế dài.

Thấy Chiến Mặc Thần đang đứng ngoài cửa, ngay lập tức nhướn nhướn mày, đắc ý nở nụ cười tươi rói rồi huýt sáo, Chiến Mặc Thần nhìn cô kiêu ngạo như bà cô già.

Chiến Mặc Thần, "... "

Nữ nhân này, khắp người chỉ đầy vẻ châm biếm.

Không vào được quán?

Ngày trước khi anh ra ngoài làm nhiệm vụ, gió tuyết mưa bão đều là chuyện thường, thậm chí do phải ẩn nấp còn không mang nước lọc theo, cứ vậy vài ngày, chỉ là bữa ăn trong quán hẻm mà thôi, đây tính là gì?

Chiến Mặc Thần đen mặt, bước vào trong, trầm giọng nói với ông chủ, "Một phần y hệt, động tác nhanh chút."

"Anh điên à, không phải anh không ăn được cay sao?" Cố Phi Yên trừng mắt với Chiến Mặc Thần, xoay đầu liền gào với ông chủ, "Ông chủ, đừng nghe anh ta! Cho anh ta một phần nước luộc thịt, vị thanh đạm hết mức có thể, cho anh ta nhiều thịt chút, đừng để anh ta tiết kiệm tiền."

"Được đây." Ông chủ trong phòng bếp đáp ứng một tiếng, thanh âm vang rõ.

Chiến Mặc Thần không nói rõ trong lòng là tư vị gì.

Quán ăn nho nhỏ, kỳ thật cũng khá chật chội.

Sau khi lau chùi sạch sẽ tấm ngăn thuỷ tinh, trong nhà bếp vọt lên ngọn lửa, máy hút dầu hoạt động công suất lớn không ngừng nghỉ, sau đó mùi hương bay lan toả ra ngoài, nồng đậm mùi của thức ăn vừa chín tới.

Không tinh xảo bằng Ngự Thiện Phường, nhưng lại có cảm giác chân thực yên bình mộc mạc.

Chiến Mặc Thần chú ý vào bên má thanh tú trắng sáng của Cố Phi Yên, trái tim cứng rắn từ trước đến nay chưa bao giờ lưu giữ một ai giống như bị gõ mở tạo vết nứt... Trong lòng lưu chuyển dòng chảy đầy ấm áp, khiến anh cảm thấy lạ lẫm, lại rất thoả mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.