Trong tay cầm túi sưởi ấm kinh nguyệt đi ra ngoài cửa hàng.
Lúc này, Chiến Mặc Thần giống như là một kẻ ngốc.
Cố Phi Yên, thật là giỏi giang.
Anh lo lắng cô khó chịu, một lòng chỉ muốn giúp cô xoa dịu cơn đau, để cô thoải mái một chút,nhân viên cửa hàng với ánh mắt rất tò mò, chọn lấy đồ này mang về...... nhưng cô ấy thì sao? Cô chỉ muốn rời xa anh ấy, vẫn là một phiếu chạy trốn, tính chất tồi tệ xấu xa.
Sắc mặt lạnh đáng sợ, băng vệ sinh ở trước mặt Chiến Mặc Thần doạ cho môm môi của anh run cầm cập
“Anh đi đi.”
Cuối cùng phát hiện ra băng vệ sinh Không thích hợp, Chiến Mặc Thần cuối cùng cũng mở lời, anh thả lỏng tay, Thấy băng vệ sinh Giống như là gặp ma rồi bỏ chạy.
Ở trên xe ngồi im lặng một lúc, trong lòng Chiến Mặc Thần có chút buồn nhưng vẫn không có ý rời đi.
Quỷ thử thần, anh mở xe chạy đến Vân Thiên Uyển.
Chỉ là đến cổng của khu nhỏ,anh tắt lửa dừng hai phút,cuối cùng vẫn là quay đầu rời đi.
......
Cố Phi Yên trong lòng rất vui.
Về đến nhà, việc đầu tiên là cô sẽ đi tắm nước nóng để xoa dịu cơn đau, thay bộ quần áo thật thoải mái.
Chiến Mặc Thần mua cho cô chiếc váy. Vốn cô muốn nhận rồi vứt đi, nhưng khi cô chuẩn bị định vứt vào thùng rác, nghĩ lại cô quay người cầm chiếc váy bỏ vào tủ quần áo.
Không cô có cách gì cả, thực tại là chiếc váy đó cũng là tiền mua cả, cô không thể phá sản được?
Cho dù bản thân cô không muốn, còn có đi quyên góp được.
Ngâm một bình nước táo đỏ, Cố Phi Yên nằm thoải mái ở trên giường.
Có một chút mệt, nhưng cô không có ý đi ngủ.
Nghĩ đến sự việc hôm nay, cô cảm thấy bản thân mình có chút mơ hồ.
Một người Lạnh lùng cố Chấp như Chiến Mặc Thần, có thể là đối tượng để cô tâm sự không? Hôm nay cô suýt chút nữa thì nói ra cái bí mật mà cô cất giấu bao nhiêu năm nay, đúng là thật hại não!
Nếu như bị người khác biết, thì danh tiếng của cô có thể sẽ còn thậm tệ xấu xa hơn rất nhiều.
Thẩm Cường và Vương Anh là một cặp vợ chồng khiến người ta ghét bỏ. Quả là ác mộng của cô lúc còn nhỏ.
Bắt đầu nhất là, bọn họ còn ăn bớt cơm rau của cô, để cô làm việc nhà không ngày không đêm, sau này động một tí là đánh chửi cô, mùa đông không quan tâm cô có mặc quần áo đủ ấm không, để chân tay cô nứt nẻ.
Nói là đi học, nếu như không phải có chín năm nghĩa vụ quy định giáo dục, nói không chừng đến cả học cô cũng không thể lên lớp được, bây giờ thì là cái mù chữ.
Nếu như không chỉ có như vậy, cô cũng không đến mức hận họ đến mức như vậy.
Đối với cặp vợ chồng đó, thật sự không thể dùng lí lẽ bình thường đối đãi được, là một đôi súc vật tán tận lương tâm
Thẩm cường là loại người cặn bã, ông ta đánh cờ bạc nát rượu. Ông ta chán ghét cái tuổi già của Vương anh vì không thể thoả mãn được thú tính của ông ta.
Cảm giác chơi gái ở bên ngoài ngõ tối vừa đắt lại vừa không sạch, vậy mà có chủ ý đánh lên người cô!
Lúc đó, cô nhớ đang là mùa hè
Cô đang làm một cái tổ nhỏ nhỏ ở trong nhà Họ Thẩm, trong không gian đen tối, viết bài dưới ánh đèn vàng lờ mờ.Vương Anh lúc đấy lấy một cái áo lần mò vào trong phòng cô, nói cái gì mà bố mẹ già cả rồi, con gái phải thông cảm cho bố mẹ,luôn làm hài lòng theo yêu cầu của bố mẹ.
Vương anh nói hơi lửng lơ, cô rất không hiểu ý bà ta, không biết tại sao đột nhiên lại nói chuyện, Vương Anh dụ cô cởi quần áo ra, nói mua cho cô một bộ quần áo mới, để cô thử xem to hay nhỏ, muốn là nếu không vừa còn đi đổi cỡ khác.
Lúc đó cô vừa mới lên cấp 2. Khi đó vẫn là một cô bé xinh đẹp, nhìn thấy quần áo mới, thật sự rất là vui sướng.
Không có hoài nghi cái khác. Cô lập tức cởi quần áo ngoài ra, định thay quần áo mới.
Không nghĩ rằng, lúc đó, Thẩm Cường lại có thể xông vào
Đôi mắt tam giác của ông ta hài lòng nhìn lướt qua người cô, cưỡng bức không thể chờ đợi được, chỉ mặc đồ lót, ông ta thô bạo đè xuống người cô. Mồm ông ta nồng nặc mùi rượu, hôn loạn lên cổ cô, còn sờ mó trên loạn trên cơ thể cô, với dáng vẻ điên rồ doạ cho cô chết một nửa.
Cô cho dù tuổi tác không lớn, nhưng cũng đến cái độ tuổi thanh xuân, những thứ nên hiểu vẫn là hiểu rồi, cô vùng vẫy, gào thét lớn để Thẩm Cường buông tha cô, cầu xin Vương Anh cứu cô, nhưng cô gào thét trong vô vọng, cũng kêu không được cái lương tâm của bọn họ.
Thậm chí, Vương Anh còn giúp Thẩm Cường giữ lấy tay của cô, để cô không có cách nào phản kháng lại được.
Vương Anh còn khuyên nhủ cô: “Tiểu Yên, mày không phải là con gái ruột của của bọn tao, mày có biết điều đó không? Nhưng tao cũng đau khổ vì mày bao nhiêu năm nay, bây giờ bố của mày muốn có mày, mày phải làm theo ông ấy, như là sự báo ơn. Trong lòng mẹ cũng khổ lắm. Nếu như mày không thuận theo ý của ông ấy, ông ấy phải đi ra ngoài tìm phụ nữ rồi, Tiểu Yên, tao cầu xin mày, mày hãy thông cảm cho mẹ đi, có được không?”
Cô người vẫn còn nhỏ,kháng không được với sức của Thẩm Cường, hơn nữa lại bị Vương Anh giữ chặt tay, cơ hội phản kháng lại đều rất mù mịt. Dần dần trái tim như đã chết.
Thì là ở cái tình huống như vậy,Bà Thẩm xông vào, đánh chửi Thẩm Cường và Vương Anh đuổi bọn họ ra ngoài. Để sự hoảng sợ tuyệt vọng của cô từ trên giường Bà đỡ cô dậy,nước mắt đầm đìa, lau nước mắt rồi ôm cô vào lòng an ủi.
Cô luôn cảm thấy rằng, đây là cái ôm ấm áp nhất.
Mấy năm nay, thực ra rất ít người đối tốt với cô, cho nên cô rất trận trọng những người có ý tốt với cô. Bà Thẩm đã cứ sự tuyệt vọng bất lực của cô.và để cho cô cảm kích đến tận bây giờ.
Còn Thẩm Cường và Vương Anh hai con người đó, bây giờ cô không có năng lực. Đợi lúc cô có năng lực rồi, nhất định sẽ để cho đôi vợ chồng tán tận lương tâm kia phải trả giá.
.......
Cố Phi Yên rất kiên cường mạnh mẽ.
Lúc trước không có khả năng bảo vệ lấy bản thân mình, cô mong đợi Cố Gia sẽ đối tốt và yêu thương cô, sau này cái nguyện vọng đó cũng tan vỡ. Cô mong đợi sẽ có một người đàn ông tận tâm trung thành có thể dựa vào, để cô trở thành vật bâu duy nhất của người đó.......
Nhưng dần dần lớn lên, cô mới biết chỉ có bản thân mình mới cứu được mình.
Tiền thuốc của Bà Thẩm, Thẩm Cường không đồng ý trả một phần tiền.
Dùng lời nói của Thẩm Cường thì Bà Thẩm chỉ muốn đau nhanh để chết mới là đối với con cái của họ tốt. Rất muốn buông ra cũng đi chết. Trái lại vẫn muốn ở bệnh viện chữa bệnh, đây là tăng thêm cái trách nhiệm của con cái.
Cô cũng không muốn đi tìm Thẩm Cường đòi tiền viện phí, cùng với con người cặn bã đấy liên hệ về, cô không thể nào hận đưa cho mình một lần chất độc.
Tư vấn của bác sĩ Đặng, Bà Thẩm tổng cộng phải chuẩn bị ít nhất là 60 vạn, như vậy mới có thể từ trước lúc phẩu thuật luôn phải chăm sóc thật tốt đến sau khi phẫu thuật. Ít nhất Với con số này, Bà Thẩm không thể tránh được phải chịu một chút đau khổ.
Không có cách nào khác, Cố Phi Yên phải mau chóng tìm được công việc.
Công việc bình thường tự nhiên là không thể nào kiếm tiền nhanh đến nhiều tiền tiền như vậy được. Cố Phi Yên rất gấp lúc bị công kích nặng nề, có một quan hệ rất tốt với một bạn nữ đại học An Khả Kỳ tìm đến cửa. Hỏi cô có muốn đến thiên cung làm phục vụ bàn không?
Cố Phi Yên đối với Thiên cung không có ấn tượng sâu sắc mấy. Bởi vì cô ở thiên cung bị Cố Minh Châu “bắt kẻ gian dâm”, bị Kỳ Viễn Bạch một người đàn ông không có chức vị gì tuỳ ý làm cô nhục nhã.
Thiên cung là câu lạc bộ to nhất cao cấp nhất của Kinh Thành, xa hoa đồi truỵ, tiệc rượu phòng hoa.
Ở thiên cung người vui chơi đều là người rất giàu có, tiền tiêu như nước,phải nói là thoả lòng vừa ý. Một đêm có thể mua rượu vài vạn tệ,trích phần trăm kiếm có thể kiếm được vài nghìn tệ.có thể kiếm được hơn so với tiền lương đi làm một tháng.
Nhưng, đang ở trường hợp như vậy, người con gái luôn không thể tránh được có thể làm những điều ngoài ý muốn.
Cho dù thiên cung với mặt này cũng có những biện pháp, chỉ muốn là việc mà người ta không đồng ý. Thiên Cung có thể đứng ra bảo vệ cho nữ phục vụ bàn,nhưng chung quy lại là có người đứng đằng sau thiên cung cũng không có cách nào từ chối được.Cố Phi Yên không phải rất dũng cảm để bản thân mình ở những nơi nguy hiểm như vậy.