Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 85



6885.

Nhẫn nhịn cơn giận ăn xong bữa cơm, Cố Phi Yên xông lên tầng.

Trong phòng yên tĩnh, ôm gối ngồi trên sô pha, cô có một loại cảm giác không biết làm thế nào.

Cô phải làm thế nào?

Muốn rời khỏi đây, nhưng Chiến Mặc Thần vẫn để người trông coi Sở Nghiễn.

Sở Điềm Điềm chân tay nhỏ yếu, chắc chắn đánh không lại người Chiến Mặc Thần phái tới. Nếu như cô chạy trốn, tức có nghĩa an nguy của Sở Nghiễn không được bảo đảm, thậm chí ngay cả Sở Điềm Điềm cũng có thể xảy ra chuyện.

Ngây ở đây, tiếp theo chờ cô là gì, không cần nói cũng biết.

Ngày trước khi cô đầu ngu dốt nghĩ nơi đây rất hợp ý mình, dù có bị cường, ở đây bị cường cũng không kháng cự như vậy, bây giờ nghĩ lại, cô hận không để cho cửu thiên lôi thần bổ xuống trị cho cái suy nghĩ của mình!

Chỉ là, dù có kháng cự thế nào, vẫn không thể nào trôn thoát được.

Vừa đến 8h, Chiến Mặc Thần liền bước vào phòng.

Ánh mắt đạm nhạt quét tới đây, Cố Phi Yên lập tức căng chặt người, trong tay cầm một quyển tạp chí, giả vờ xem rất hứng thú, đánh chết cũng không phản ứng lại ánh nhìn của anh.

Đợi anh vào phòng tắm, cô mới thả lỏng phong bị.

Đàn ông tắm rửa rất nhanh, không đến một lúc Chiến Mặc Thần mặc áo choàng tắm bước ra.

Dung nhan anh tuấn lãng tử càng thêm tinh tế, bớt đi vài phần lạnh lẽo thường ngày, được ánh đèn chiếu đến nhiễm lên vài phần nhu hòa.

Cố Phi Yên vô ý nhìn về phía anh ta, phát hiện mái tóc ngắn khỏe còn đọng thêm những giọt nước, áo choàng tắm tơ tằm màu đen tùy ý buộc lại bên hông. Bởi vì đặc tính tơ tằm, mảnh vải mỏng phác họa thân hình điêu luyện, tràn ngập khí chất đàn ông, bao gồm cả…

Giữa hai chân anh một đoàn nhô lên rất rõ ràng.

Đỏ mặt thu tầm mắt, Cố Phi Yên ngượng ngùng đứng dậy, “Tôi… Tôi cũng đi tắm.”

“Ừm.” Chiến Mặc Thần gật đầu, “Tắm sạch sẽ chút.”

“Nếu anh ghét bỏ tôi không sạch sẽ, có bản lĩnh anh đừng ngủ với tôi a!” Xấu hổ không nhìn, mạnh miệng rống một tiếng, Cố Phi Yên giận đùng đùng đi vào phòng tắm.

Chiến Mặc Thần giật mình nhẹ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Anh để cô ở đây, kỳ thật trong lòng cũng có vài phần thấp thỏm, anh không quen cùng phụ nữ thân mật ở chung, sợ cô cảm thấy anh lạnh lùng không thú vị, vừa rồi cung chỉ là lời kiếm chuyện, không ngờ vẫn chọc cô ấy tức giận rồi.

Cô tức giận, có phải vì anh không cho cô một thân phận không?

Nữ nhân để ý những điều này rất bình thường, anh phải tăng tốc độ giải quyết công việc mới được.

Trầm tư, Chiến Mặc Thần ngồi xuống sô pha.

Ánh nhìn đặt lên quyển tạp chí vừa nãy Cố Phi Yên xem, đôi mắt trầm tĩnh mang thêm mấy phần ý cười.

Cô gái nhỏ này, mới nãy còn giả vờ xem tạp chí không để ý đến anh, nhưng loại tạp chí kinh tế học thuật, còn là tiếng anh, cô có thể xem hiểu không? Cũng không biết là ai lúc lên đại học rớt tín chỉ kêu gào xin anh bổ túc cho…

Có điều, nhớ đến Cố Phi Yên trước kia ở trước mặt anh với dáng vẻ nũng nịu tinh nghịch, rồi nhớ đến tư thái giữa cô và Sở Nghiễn, trong mắt anh lại trở nên u ám.

Bây giờ cô ấy không còn yêu anh nữa, nếu như không phải vì người đàn ông kia, cô ấy cũng sẽ không theo anh đến đây.

Cho nên, anh cũng chỉ là chiếm được chút riêng từ người đàn ông kia thôi sao?



Cố Phi Yên ở trong phòng tắm, không hề biết tâm tư Chiến Mặc Thần quay vòng vòng.

Cô vất vả đi nghiên cứu dụng cụ tắm rửa công nghệ cao, thành công cho đầy nước vào bồn tắm, lập chí muốn mình có thể tắm rửa thật thơm tho thoải mái, nhất định không để Chiến Mặc Thần tìm không ra một khuyết điểm nào, sau đó… Cô lại quên mang quần áo ngủ rồi!

Một lần hai lần đều như vậy, cô cảm thấy mình thật vô dụng!

Nếu biết thì sẽ hiểu cô có tật bừa bộn, nếu không biết, sẽ tưởng cô có tâm kế, ngoài miệng nói đừng đừng, nhưng lại cố ý đi câu dẫn nam nhân băng lãnh ngoài kia.

Không muốn gọi Chiến Mặc Thần giúp đỡ, Cố Phi Yên dự định tự lực cánh sinh.

Dù sao thì phòng để quần áo ngay cạnh phòng tắm, không tính là xa, chỉ cần cô cẩn thận một ý thì có thể thần không biết quỷ không hay mặc được quần áo một cách tử tế.

Tắm rửa xong, Cố Phi Yên lau mái tóc ẩm ướt, giật một chiếc khăn tắm bọc mình lại, lặng lẽ sờ soạng hướng về phòng để quần áo, ngay cả đèn trong phòng cũng không bật lên, chuẩn bị cầm lấy một bộ quần áo ngủ rồi biến.

Nào đâu biết vừa mở cửa phòng thay đồ, cô có tật giật mình liền đụng ngay phải một thân ảnh cao lớn.

Không kiềm được, cô liền ôm đầu hét ầm lê, “Có quỷ a!”

Không thấy có lực đạo của bàn tay, khăn tắm vốn lỏng lẻo lập tức rơi xuống đất, thân thể trắng nõn mềm mại yêu kiều triệt để lỗ ra ngoài, cũng bị người đàn ông đứng trong bóng tối thấy hết tất cả.

“Cái quái gì?”

Thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên, từ trong tay Chiến Mặc Thần thả xuống một váy ngủ kiểu nữ, đưa tay bật đèn, ánh sáng lập tức chiếu xuống đỉnh đầu, làm sáng cả phòng thay đồ.

“…” Cố Phi Yên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trêu tức của Chiến Mặc Thần, “Anh, anh sao lại ở trong này?”

“Tôi nhìn cô giận đùng đùng đi, rất có khả năng quên luôn cả quần áo, định đem cho cô, không nghĩ rằng cô nhiệt tình như thế đấy.”

Nhiệt tình?

Cố Phi Yên nhìn Chiến Mặc Thần đang mặc áo ngủ tơ tằm, lại nhìn về chiếc khăn tắm đã hít bụi trên mặt đất… Lập tức hai tay che ngực, cả người đầu không tốt!

Quay người, cô liền chạy ra ngoài, lại bị vòng tay hữu lực của người đàn ông ôm lấy eo, lưng dán lên bức tường thịt đằng sau.

Khuôn ngực mềm mại bị nam nhân nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn, lời nói nóng bỏng chui vào tai, “Ừm, ở đay đúng là cup C, là tôi hiểu lầm. Không ngờ nhìn cô gầy vậy mà ở đây lại có thịt như vậy.”

Dán chặt lấy eo cô, cô có thể cảm giác được thứ tượng trưng cho đàn ông đang thức dậy, chốc lát sau liền hung hăng chọc vào cô.

“Chiến Mặc Thần, anh… anh buông ra…” Cô luống cuống dãy dụa.

Vừa thẹn vừa nóng nảy.

Cố Phi Yên không tin được nhanh như vậy, liền đối mặt với việc bị anh ăn kiền mạt tịnh.

Hay là… bản thân cô ôm ấp muốn được yêu thương, xông đến trước mặt anh, điều này càng khiến cô vừa xấu hổ lại vừa thấy thất bại.

“Không thả được.” Chiến Mặc Thần trầm trầm cười, “Tôi nhớ là ban ngày đã nói với cô, nếu như cô muốn tôi đồng ý điều kiện của cô, phải xem ban đêm cô có thức thời hay không, còn nhớ chứ?”

“… Nhớ.”

“Vậy thì tốt. Cô đối với Sở Nghiễn thế nào, thì đối với tôi thế ấy, hửm? Đem tâm của cô cho hắn ta thu lại đi, đặt hết vào tôi, có lẽ tôi sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.”

Cố Phi yên cả người cứng đờ.

Anh ta… muốn cô như thế?

“Nếu tôi nói không?” Cô hỏi.

“Cô cảm thấy sao?” Cơ hồ ngay tức khắc, Chiến Mặc Thần mặt mày tối tăm, giọng nói băng lãnh thấu xương, “Cố Phi Yên, cô đừng có ý nghĩ từ chối tôi! Dù bây giờ cô chưa làm được, thì cô cũng phải cố mà làm được!”

Lòng Cố Phi Yên trầm xuống.

Cô ôm một tia may mắn quay đầu nhìn anh ta, lại thấy được ánh mắt không cho phép cự tuyệt, hai con ngươi tĩnh mịch khóa cô lại, sâu không thấy đáy, cô không cách nào khiêu khích hay ngăn cản được anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.