“Nếu như tôi làm như thế với anh, anh sẽ bỏ qua cho họ?”
“Phải.”
“Anh sẽ không làm phiền Sở Nghiễn, cũng sẽ hồi phục như bình thường cho công ty anh ấy?
“Cố Phi Yên, đừng có mà được một tấc lại tiến một tấc.” Chiến Mặc Thần nhíu mày, “Hắn ta không có năng lực giữ vững công ty, đó là vấn đề của hắn ta, lẽ nào cô muốn tôi phải làm bảo mẫu cho anh ta, dạy anh ta cách trưởng thành?”
“Con kiến sao có thể đo sức với voi? Anh là tổng tài của Quốc tế Đế Thần, còn công ty anh ấy vẫn chỉ đang trong thời kỳ phát triển ban đầu, căn bản chính là dùng đạn hạt nhân đi công kích một người tay trói gà không chặt, anh còn cảm thấy mình rất lợi hại sao?” Cố Phi Yên giận rồi, mắt hạnh chằm chằm nhìn hắn, “Chiến Mặc Thần, nếu như anh không đáp ứng điều kiện của tôi, chúng tôi sẽ nhất phách lưỡng tán, anh đi mà mơ tưởng tôi sẽ làm vậy với anh!”
Chiến Mặc Thần mày kiếm nhíu chặt.
Anh ẩn ẩn cảm thấy cuộc nói chuyện của hai người hình như có vấn đề, thế nhưng, nhìn Cố Phi Yên tức đến trên mặt phiếm hồng, anh thực sự không muốn cùng cô tiếp tục nói chuyện nữa, đó không có ý nghĩa.
Anh trầm giọng đáp, “Tôi đồng ý điều kiện của cô.”
“Anh thề đi!”
“…” Ánh mắt Chiến Mặc Thần âm trầm.
Chưa từng có người nào ép anh như vậy, trừ cô ra!
“Tốt!” Cố Phi Yên cắn cắn môi, xuống quyết định, “Nhưng mong anh nói lời giữ lời, nếu không thì tôi sẽ tìm anh tính sổ.”
Cô nhẹ nhàng vùng vẫy một hồi, thoát ra khỏi lồng ngực Chiến Mặc Thần.
Cho dù không một mảnh vải che thân, đôi mắt đẹp đẽ đen bóng trong veo như mặt hồ mùa thu không có chút quẫn bách nào,vẫn như cũ thẳng thừng nhìn anh, chậm rãi cong gối, quỳ trước mặt anh.
“Cô muốn làm gì?”
Chợt thân thể Chiến Mặc Thần căng chặt, cảm thấy sự việc bị mất khống chế.
“Đây không phải là điều anh muốn sao?”
Cố Phi Yên đạm mạc liếc nhìn anh, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương thò vào trong áo ngủ, kéo áo ra, sau đó, nhẹ nhàng nâng lên vật đã cứng rắn của anh, há mồm ngậm vào.
Ầm một tiếng, giống như dòng lôi điện nổ tung trong đầu.
Chiến Mặc Thần hai tay thõng hai bên nắm chặt lại, trên cánh tay tráng kiện nổi gân xanh, lộ ra tâm tình kích động sắp bùng nổ của anh.
Khoái cảm như cái chết đang sắp đến bao phủ ngập đầu anh.
Anh nhìn chỗ được đôi môi mềm mại của nữ nhân bao lấy, đầu lưỡi ấm áp dán vào liếm láp, lực đạo mềm mại lật rối tung trái tim cứng rắn.
Cô cư nhiên… thế mà vì anh…
Đôi mắt anh đo đỏ, hô hấp nặng nề, dường như sắp đến giới hạn gần như mất lý trí. Suy nghĩ dường như cũng rung động theo, trở nên ngưng đọng.
Môi Chiến Mặc Thần nhếch thành một đường thẳng, trong đôi mắt đen tĩnh mịch hiện ra vô số màu tối, bên trong ấy lý trí và phóng túng đang kịch liệt chém giết.
Anh rất muốn tiếp tục trầm luân, thế nhưng khi nhìn thấy cô nhíu nhíu lông mày, lý trí cuối cùng chiếm thế thượng phong.
“Thả tôi ra.” Thanh âm ngột ngạt vang lên, Chiến Mặc Thần nghị lực cức lớn lui lại một bước, đem thứ cứng rắn từ trong miệng cô rút ra, nhẫn nhịn nói, “Cô… Không cần vì tôi mà làm thế, điều kiện tôi mới đáp ứng cô, đều sẽ thực hiện, tôi bảo đảm, tôi thề!”
Nếu như cô ấy ccam tâm tình nguyện, anh nguyện ý chết chìm trong ôn như đó!
Đáng tiếc, anh biết cô không nguyện ý.
Anh không muốn để cô chịu ủy khuất.
“Không cần? Anh nói anh không cần?!” Cô Phi Yên tức không chịu được, đôi mắt lạnh nhìn anh, chất vấn, “Đây không phải là yêu cầu của anh sao? Làm sao đã đến hiện tại, tôi đã làm rồi, anh ngược lại nói không cần? Chiến Mặc Thần, anh đừng có mà khẩu thị tâm phi, đừng có trở mặt nữa được không?”
Chiến Mặc Thần ánh mắt tối sầm.
Thì ra, cô sở dĩ có hành động như vậy, là bởi cô hiểu lầm ý tứ của anh, nghĩ nghĩ, anh liền hiểu rõ.
“Cô hiểu sai ý của tôi rồi, ý của tôi là…” Hầu kết gợi cảm di động lên xuống, Chiến Mặc Thần nói nhanh, “Ý của tôi là, tôi hi vọng cô thu về tấm lòng với Sở Nghiễn, quan tâm với tôi y hệt như với anh ta, chứ không phải là để cô… như vậy…”
“Là tôi thể hiện không rõ.”
Giải thích ý mình muốn nói, khiến Chiến Mặc Thần cảm thấy rất khó xử, cứ như anh ta không bằng Sở Nghiễn, hèn mọn khẩn cầu sự ưu ái của cô.
Anh chưa từng hạ giọng với một người con gái, cũng quen thuộc bản thân mình như vậy.
Thế nhưng anh biết, anh anh không thể để cô hiểu lầm thêm lần nào nữa, nếu không có lẽ cả đời cô sẽ ghét bỏ, căm hận anh. Lại nói, để cô oan ức như vậy, hắn bắt buộc cũng phải xin lỗi, anh dám làm dám chịu.
“…” Cố Phi Yên giật mình.
Anh ta vậy mà có ý đó?
Vậy vừa rồi cô, làm cái gì?
Anh ban ngày vũ nhục cô với Sở Nghiễn, còn nói cô muốn liếm Sở Nghiễn… Cho nên, vừa rồi cô nghe anh ta ra lệnh cho cô, nói cô đối với anh ta như đối với Sở Nghiễn, cho là cô cũng phải làm như thế…
Một lần nghĩ sai liền sai hết cả.
“A a a!” Thật sự không còn mặt mũi nào ngốc ở đây nữa, mặt Cố Phi Yên hết đỏ lại trắng, tức giận giậm chân, “Tôi đi đây!”
Cô muốn đi, Chiến Mặc Thần sao có thể cho phép?
Nắm chặt cổ tay Cố Phi Yên, nâng giữ cô áp lên bức tường gỗ, anh hung hăng cúi đầu chuẩn xác hôn đôi môi cô, dễ như trở bàn tay liền công phá tuyến phòng thủ của cô, dùng thứ căng đau bạo tạc xâm chiếm chỗ sâu nhất của cô.
Anh bị cô làm cho phát điên, tự chủ mạnh mẽ không bao gồm điều không được chạm vào cô.
Cuối cùng kết hợp, trong cổ họng anh phát ra tiếng trầm dài.
Thân thể Cố Phi Yên cứng đờ.
“Yên Nhi, đừng giận anh, chỗ đó khiến anh rất dễ chịu…” Nam nhân thấp giọng nỉ non bên tai cô, mang theo lửa nhiệt nồng cháy, “Nếu như sau này em yêu tôi lần nữa, cho anh hôn chỗ đó, được không?”
Không được.
Cố Phi Yên muốn mở miệng nói không, môi lại bị chặn.
Giống như biết cô sẽ từ chối, người đàn ông nói, “Bây giờ đừng trả lời anh, đợi về sau nói lại với anh.”
Cố Phi Yên, “…”
Không có cơ hội nói lấy một câu, thậm chí còn không có cơ hội suy nghĩ.
Động tác của người đàn ông càng lúc càng hung mãnh thô bạo, giống như muốn đem hết tất cả tức giận phát tiết ra ngoài, mỗi lần đều đánh sâu trong cô, để cả cơ thể cô bị liên tiếp các cơn sóng tê dại làm cô trở nên mẫn cảm, chỉ có thể trầm luân trong sung sướng.
…
Cố Phi Yên một đêm không được ngủ ngon.
Ngoài việc bị Chiến Mặc Thần dày vò, còn ngượng ngùng cho bản thân.
Cô bây giờ vẫn không thể chấp nhận được, tối hôm qua đầu óc như bị rút gân, thế mà lại làm chuyện như vậy!
Nếu như bị cưỡng ép thì thôi, vấn đề là, kia là do cô sai từ đầu, tự mình đào hố chôn mình, không thể hận lên người đàn ông kia được…Sự lúng túng này, cô thật sự không muốn thừa nhận mình thật ngu ngốc.