Nhưng có thể, bởi vì trong lòng sớm đã đoán được đáp án,mới ở hoàn cảnh như vậy, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Là muốn nhận thức được minh mẫn sáng suốt, hay là muốn để bản thân bị đau lòng.
Anh cũng không biết.
Chỉ là, ma xui quỷ khiến để hỏi.
Cố Phi Yên không nói gì. Cơ bản là rất tức rất giận, nhưng bây giờ, nghe anh ấy đột nhiên hỏi câu hỏi đó, tim cô giống như là bị dao đâm vào vây, bỗng nhiên rất rất đau.
Cô thật sự không biết phải làm sao.
Xung quanh yên tĩnh, giống như là bị thúc ép vậy, cô biết, anh cũng đang đợi đáp án của cô.
“Vậy anh đã từng quan tâm chưa?” Cô hỏi, “ trong tám năm tôi theo đuổi anh, nếu như anh quay đầu lại nhìn tôi nhiều một chút, thì mỗi quan hệ của chúng ta sẽ không như bây giờ, nhưng anh không.ánh mắt của anh luôn nhìn về Cố Minh Châu, anh bảo vệ cô ấy, chiề chuộng cô ấy,năm cô ấy 18 tuổi anh đã đồng ý lời tỏ tình của cô ấy, và trở thành bạn trai của cô ấy...... tất cả sự ấm áp của anh đều dành cho cô ấy, không phải sao?”
“Đã như vậy,anh lại còn hà tất để ý tôi có phải đã yêu rồi không? Trái lại, anh từ đầu đã không quan tâm, bây giờ cũng không nhất thiết phải quan tâm. “
Kìm lòng không nổi, những giọt nước mắt rơi xuống, ướt nhoè lên trên khuôn mặt cô.
Cố Phi Yên quay mặt đi, không muốn để anh nhìn thấy bản thân mình như vậy.
“Em yêu Sở Nghiễn?” Chiến Mặc Thần hỏi
“ không.”
“ ở bên cạnh anh, yêu anh làm em rất khó chịu?”
“Đúng.” Cố Phi Yên nghẹn lời cố nhịn, “ rất khó chịu, từng giờ tùng phút đều rất khó chịu! Tôi cố gắng nói phục bản thân mình, ở bên anh để trả thủ Cố Minh Châu, nhưng tôi vẫn rất khó chịu! Tôi không muốn làm kẻ thứ ba,không muốn phá hoại tình cảm của người khác. Tôi cho dù muốn trả thù cô ấy, tôi cũng muốn đường đường chính chính!”
“Lúc trước khi tôi ở bên cạnh cô ấy, tại sao em có thể tiếp tục theo đuổi tôi?”
Cố Phi Yên ngơ ngác, “ Đó...... có thể là bởi vì tôi một lòng chỉ muốn theo đuổi anh, nhưng anh không bao giờ đáp lại điều đó.” Trong tiềm thức của cô, cô chưa bao giờ nghĩ qua sẽ có một ngày anh lại thật sự yêu cô.
Cô của lúc trước,đem theo một chút máu nóng, nghĩ muốn đi vì anh ấy làm rất nhiều rất nhiều việc, muốn để anh thay đổi vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn. Sau này anh và Cố Minh Châu quyết định mối quan hệ rồi, cô giống như là không giẩm nổi phanh xe lại, vẫn theo thói quen là đi quan tâm dõi theo anh ấy.
Loại tình cảm này rất khó để dùng lời nói miêu tả, rất muốn nói, có thể là không suy nghĩ láo xược để báo thù.
Chỉ là, bởi vì cố gắng kiềm chế, cũng bở vì anh để cô trong vô vọng, tình cảm cuối cùng vẫn là càng ngày càng nhạt,đến lúc cô cuối cùng cũng từ bỏ.
“Hoá ra là như vậy.” Người đàn ông cười nhẹ, trong âm thanh rất buồn, để cho người không có cách nào dùng ngôn ngữ để bày tỏ thấy đau lòng.
“......”
“ em đi đi.”
Buông ra một câu nói, Chiến Mặc Thần quay người rời đi.
Giọng nói của anh ấy rất bình an, rất ấm, nghe không ra được nỗi buồn chất chứa ở bên trong là loại nhạc buồn nào nữa.
Cố Phi Yên chầm chậm ngã xuống đầu gối quỳ xuống dứoi đất, lặng lẽ không nói gì, những giọt nước mắt rơi xuống.
Trong đầu rất rối loạn.
Để Chiến Mặc Thần tức giận bỏ đi., nhưng cô cũng không có vui vẻ hơn là mấy.
Cô rất mệt.
Thật sự rất mệt.
Tự lừa dối với bản thân mình rằng sẽ không quan tâm nữa, nhưng, cô thật sự có một chút đánh không nổi được. Cho nên kiềm chế không được sự kích động của nỗi buồn. Cô giống như là bị kéo dây cung đến mức cao nhất, không thể khống chế được sự giết chết của đau thương.
Như vậy không tốt.
Cô không muốn như vậy.
Cho dù là Cố Minh Châu có tính toán với cô trước, cô cũng không muốn cùng với Chiến Mặc Thần luôn rất vướng mắc như vậy.
Cô không muốn bởi vì bất cứ nguyên nhân nào và lên giường cùng với một người đàn ông không có tình cảm gì. Không muốn bị uy hiếp đe doạ đi làm những việc không thích, càng không muốn đưa việc bí mật này trở thành giao dịch đổi chác...... cô không muốn.
Cho dù cô lừa dối bản thân nói không để ý đến nữa, lừa dối bản thân đều muốn tin cho rằng đấy là thật sự, nhưng, bây giờ cô mới thật sự hiểu rõ được nội tâm của bản thân mình.
Cô căn bản không có sự mạnh mẽ, chịu đựng không nổi rất nhiều.
Không biết qua bao nhiêu lâu rồi, Cố Phi Yên từ từ đứng dậy, lấy đồ của mình rồi rời đi.
Cô không đi xe của Chiến Mặc Thần,như vậy để Chiến Mặc Thần không biết gì,bản thân từng bước đi ra khỏi căn biệt thự, dường như có ý định đi về khu phố.
Đừng ở trên vườn hoa tầng cao nhất của biệt thự, Chiến Mặc Thần lặng lẽ nhìn người con gái bước xa dần.
Cô giống như là một con bướm lại cũng không thể bay trở về, yếu đuối mỏng manh để cho ngườ ra không dám chìa tay ra bắt lấy. Cho dù muốn níu giữ cô ấy thế nào, anh cũng chỉ có thể cố gắng kìm chế để suy nghĩ. Sợ lại dùng lực, cô ấy có thể chết đi.
Anh dặn dò Giang Đào đang đứng đằng sau lưng anh, “ đưa cô ấy về Vân Thiên Uyển, nhìn cô ấy đi vào phòng rồi mới quay về.”
“Vâng.” Giang Đào nghe lệnh rồi đi.
Màu của đêm đen thật tĩnh lặng.
Ánh đèn xa thẳm trong đêm đen,kiến tạo ra một bầu không khi yên tĩnh tĩnh lặng.
Khi trong tầm nhìn lại cũng không thể nhìn thấy hình dáng nhỏ bé. Chiến Mặc Thần hút một điếu thuốc, để sương mù làm mất đi cảm giác thần kinh đang rất đau. Chậm rãi nhắm đôi mắt sâu thẳm.
Nửa ngày, anh mới gọi điện thoại cho Cố Minh Châu.
Chỉ nói một câu đơn giản, “ Minh Châu, chúng ta chia tay đi.”
Lựa chọn, anh đã sớm quyết định rồi.
Bây giờ chỉ cần là chắc như đinh đóng cột thôi.
......
Ngồi trên xe, Cố Phi Yên nhìn ra ngoài của sổ nhanh chóng đẩy lùi sự ngơ ngẩn trước cảnh đêm.
Cuối cùng, cô vẫn là một người biết cân nhắc.
Cô không có ngốc đi trên đoạn đường tối đen, cố chấp muốn bản thân quay về Vân Thiên Uyển, lại làm sao để trở mặt Chiến Mặc Thần, vẫn là lên xe anh ấy đã sắp xếp.
Thực ra cô cũng không nhìn ra được sự bướng bỉnh, hình như mãi mãi không bao giờ chịu thua, cô gắng chiến đấu chống lại tình yêu. sự thật là cô rất giỏi về tồn tại trong kẽ hở, năm tháng qua đi đã cho cô ở trong cái khung trước mắt ấn tượng khó phai.
Cô cảm thấy bản thân mình để lộ ra sự hỏng bét rồi.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh,Giang Đào nhìn lên gương ra phía sau vài lần, mới cân nhắc nói, “ Cố Tiểu Thư, cô không cần tức Chiến Thiếu Gia, mỗi lần hai người cãi nhau, cô không vui, anh ấy cũng không vui,......hà cớ gì phải như vậy?”
“Anh ấy làm sao lại không vui?hãy ngồi đây và chúc phúc cho mọi người, không phải người đàn ông thích nhất sao?nhưng tôi cảm thấy trái tim của Chiến Thiếu Gia ở trên người cô rồi, cậu ấy và Cố Đại Tiểu Thư đã sớm chia tay rồi,hai người bây giờ rất ồn ào, tình cảm có nhiều đau thương.”
“ cái gì tình cảm chứ? Tôi và anh ấy vốn dĩ không có tình cảm gì cả, có thì cũng chỉ là sự đổi chác giao dịch. Vẫn muốn anh ấy và Cố Minh Châu ở bên nhau, tôi thì là một kẻ thứ ba....... không.” Vội vàng nghĩ cái gì đó. Cố Phi Yên tự cười mình, “ tôi quên rồi, thực ra tôi là người thứ 3 đều không phải, tôi vốn dĩ không có bản lĩnh đi phá hoại tình cảm của anh ấy và Cố Minh Châu. Anh ấy sớm nói qua rồi, tôi chỉ là vật đồ chơi của anh ấy, chỉ có Cố Minh Châu mới là vợ sau này của anh ấy......”
“......” Giang Đào thăm dò hỏi, “ Chiến Thiếu Gia thật sự đã nói như vậy? Có phải là cô đã nghe nhầm rồi không?”
Trong lòng thầm lặng giúp Chiến Mặc Thần mặc niệm, Giang Đào đột nhiên cảm thấy, bản thân của người đứng đầu công ty so với tình trường của bản thân vẫn còn thấp,cho nên so với bản thân sớm đã bị vỡ Rồi. Có thể là bởi vì vận khí tốt......
“Vậy cô tiếp nhận rồi có dự định làm như thế nào?”
“ anh ấy để tôi đi, nên là không thể vướng mắc với anh ấy nữa, tôi cũng thấy thoải mái nhẹ nhõm.” Đây tóm lại lại một thông tin tốt, Cố Phi Yên Mím môi,cố gắng để bản thân mình lơ là đi sự đau mỏi trong lòng. Cười một cái, “ vì vậy hãy chúc mừng tối đi.”
“ chúc mừng cô.”
Lời nói Này Giang Đào nói rất thật tâm thật ý.
Nhưng, nếu như biểu cảm trên khuôn mặt Cố Phi Yên không muốn miễn cưỡng, anh có thể cũng chân thành hơn một chút.