Giọng nói hung thần ác nghiệt, những chiếc gậy gỗ tựa như trận mưa rào rơi trên người cô, rất đau, Cố Phi Yên cái gì cũng không cảm giác được, ánh mắt của cô chỉ nhìn thấy tên tóc vàng tay cầm con dao sắc nhọn rất ngang ngược, liều mạng cũng phải cướp được con dao ấy.
“Đưa cho tôi!”
Thỏ bức quá cũng có thể cắn người, thấy tên tóc vàng làm thế nào cũng không bỏ tay ra, Cố Phi Yên chả nghĩ ngợi gì liền cắn cho hắn một phát lên cánh tay, ra sức nghiến chặt răng, hận không thể cắn cho hắn đến chảy máu ra ngoài.
“Ahhhh!” tên tóc vàng tiếng hét xé ruột, “Mày thả tay tao ra, cút ra!”
Hắn đau đến toát mồ hôi hột, điên cuồng ra sức đánh vào đầu cô, con dao giữ trên tay không kìm nổi mà buông ra.
Con dao rơi trên mặt đất, Cố Phi Yên vội vàng bổ nhào về phía đó, nhặt con dao lên nắm chặt trong tay.
“Các người đừng có qua đây! Còn đụng vào tôi lần nữa, hoặc là tôi chết, tôi mà không chết thì chính các ngươi chết! Coi như tôi chết thì trước đó tôi cũng không để các người sống yên đâu!”
Cố Phi Yên khua tay loạn xạ, hình dạng lộn xộn, nhưng đôi mắt lạnh sắc như lưỡi dao lại hết sức lấp lánh, cô lườm những tên côn đồ trước mặt, tràn đầy sự căm hận, giống như con nai nhỏ bị ép đến đường cùng.
Vừa bình tĩnh, vừa điên cuồng như vậy, làm cho đám côn đồ không chịu đựng được rùng mình.
Có tên thấp giọng mở miệng, “Lão đại, đứa con gái này khó đối phó, chúng ta phải làm sao?”
Hắn có ý muốn rút lui.
“Còn làm gì nữa? Chúng mày đám phế vật này, đều phế vật thế sao, ngay cả một đứa con gái cũng không giải quyết được!” tên tóc vàng cánh tay bị thương điên tiết lên, hắn hét to, đạp ngã một tên đứng gần hắn nhất xuống đất, “Hôm nay tao xác định xử lý con này rồi, chính mày, lên cướp con dao trong tay nó cho tao!”
“Lão, lão đại, đứa con gái này điên rồi, bọn em thật sự gây khó dễ cho cô ta sao?”
Đứa bị đạp ngã, cũng không dám đến gần Cố Phi Yên, mặt khó xử.
“Không tiếp tục, lẽ nào bọn bây đem đống tiền mới nhận kia giả lại sao?” tên tóc vàng nhổ bãi nước bọt, vẫy tay mạnh về phía trước, hắn lại khích bọn đàn em, “Hôm nay, đứa nào cướp lại được cho tao con dao trên tay nó, số tiền dư của tao sẽ đưa cho đứa đấy 3 vạn tệ! Đứa nào muốn thì lên cho tao!”
Lời vừa nói ra, không có ai nói gi.
Mọi người đều đang cân nhắc, dần dần, có đứa trong mắt lộ ra tia nguy hiểm.
“Không phải cùng lắm bị chém cho hai vết là cùng sao? Để em!”
Có đứa đứng ra, liền có đứa khác động lòng, “Ha, ha, có tiền mà không kiếm đúng là thằng ngu mà, lão tử để tôi!”
Cố Phi Yên cắn chặt môi, có đứa đến gần cô, cô liền dùng lực đâm lại, điên cuồng bảo vệ cơ thể. Vết thương trên người cô rất nhiều, thực sự đã đến thế suy sức yếu, căn bản chỉ dựa vào nghị lực đang chống đỡ cả người.
Nhưng, lại ngang ngược như vậy, có lúc cả người không đủ nghị lực.
Hai đầu gối quỳ xuống đất bất lực, tầm nhìn trong mắt Cố Phi Yên dần mơ hồ, thở hổn hển, giống như cá bị mắc cạn, phổi nhanh chóng nóng rất đau đớn.
Cuối cùng, cô cầm con dao trong tay đặt đúng yết hầu của mình, con dao lạnh băng đặt trên cổ họng, cảm giác đau nhói rất rõ ràng.
Cô không chịu được rơi nước mắt.
Không muốn chết.
Một chút cũng không muốn chết.
Nhưng, cô đã sớm nghĩ rằng, nào có sợ chết, cũng tuyệt đối không chịu nhục nhã.
“Cố Phi Yên, bỏ con dao xuống! Bỏ xuống cho tôi!” lúc cô đang chuẩn bị ra sức đâm xuống, đột nhiên, cơn phẫn nộ nựa như sét đáng vang bên tai cô, mang theo sự hoảng hốt và cấp bách vô cùng.
Tiếp sau đó, tiếng bước chân truyền đến, một đám người áo đen tựa như thủy triều ập tới, trong khoảnh khắc khống chế cục diện.
Là ai?
Cố Phi Yên cố gắng mở to mắt, nỗ lực nhìn rõ người đến là ai.
Trong con ngõ mờ tối, ngay cả có ánh đén cũng không xuyên hết được bóng đen ấy, cô nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một thân ảnh cao to chạy như bay đến, khi người cô mềm nhũn suýt ngã xuống mặt đất, đón lấy cô vào lòng.
Gần trong gang tấc, cô cuối cùng cũng nhìn rõ người đó, con mắt mở to không dám tin.
“Chiến Mặc Thần?”
“Là tôi.”
“Tôi không phải nằm mơ chứ? Hay là, tôi đã chết rôi? Tôi…tôi tại sao lại nhìn thấy anh?”
Cố Phi Yên trong lòng phức tạp.
Rất phiền muộn.
Cô nghĩ, lẽ nào cô thực sự không có triển vọng, đối với Chiến Mặc Thần yêu đến chết đi sống lại, vì vậy lúc sắp chết trước mắt xuất hiện ảo giác là anh? Anh ta âm hồn bất tán như vậy, cô gần chết cũng không để cô chết yên thân!
“Im miệng lại!” không muốn nghe thấy từ chết, Chiến Mặc Thần ý thức quát ra lệnh, nhưng ngữ khí bỗng nhiên dịu dàng, “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy, cô không được chết, có tôi ở đây, không cho phép cô chết.”
“Ừm.” Cố Phi Yên gật đầu qua loa, khuôn mặt đẫm nước mắt, “Anh lại cứu tôi.”
Tâm tư phiêu tán thu lại vào lòng, cô biết, là cô hồ đồ rồi.
Cô vẫn chưa chết.
“Yên tâm, có tôi ở đây.” Chiến Mặc Thần khuôn mặt dịu dàng, ấm áp lau nước mặt cho cô, hôn lên trán cô một nụ hôn, tay kiểm tra người cô một lượt, sắc mặt càng ngày càng nặng nề, “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Cố Phi Yên không nói gì, giờ cô cũng chẳng còn sức nữa.
Cô cúi đầu lên bờ ngực vững chắc của anh, tựa như mèo con nũng nịu với chủ nhân của mình, rất ngoan ngoãn.
Chiến Mặc Thần cuối cùng để lộ ra nụ cười hiếm có, vừa không biết làm sao, “Giờ biết ngoan ngoãn rồi sao?”
Sớm đã biết, anh nên đến bên cố nhanh hơn một chút nữa.
Người con gái này, tại sao lại làm anh không yên tâm như vậy?!
Cố Phi Yên “hưm” nhẹ một tiếng.
Vẫn nằm trong lòng anh, hít thở không khí chứa đầy khí tức nam nính độc nhất của anh, cô cảm thấy an tâm vô cùng, không chịu được bật khóc, giống như trong chốc lát biến thành nũng nịu vô cùng, chính là muốn để anh biết sự yếu đuổi lẫn tủi thân của cô.
Cô nhìn về phía sau, Chiến Mặc Thần ôm lấy cô từng bước ra khỏi con ngõ tối tăm, sau lưng tiếng kêu thảm thiết, nhưng đều là của đám côn đồ vừa nãy, giờ bọn chúng đang bị dọn dẹp rất thảm.
Anh cao lớn, cái ôm ấm áp vô cùng.
Anh tựa như vị thần cao cao tại thượng, ôm lấy cô, dời xa con ngõ nhỏ.
Vừa đi ra khỏi con ngõ, Giang Đào vui mừng nắm tay hai người lại với nhau, kêu to, “Chiến thiếu gia, cố lên a, cơ hội lớn anh hung cứu mỹ nhân, tuyệt đối không thể bỏ lỡ đấy!”
Kiểu hoạt bát như này, dường như cơ hội của mình cũng bị phá tan mất.
Haizz…
Cố Phi Yên không hài lòng chớp mắt.
Nét mặt này của cô, làm cho lòng Chiến Mặc Thần mềm ra đến hồ đồ, anh không kiềm nổi mở miệng, “Quay đầu lại, tôi phái hắn đi Nam Phi, để hắn cùng Du Diễm Phong đào kim cương vài tháng, thấy thế nào?”
Cố Phi Yên cong mắt lên chớp chớp.
Phủ phục, Chiến Mặc Thần lại hôn lên trán cô lần nữa.
Cố Phi Yên, “…..”
Có chút không ngại ngùng, không kìm lòng nổi muốn trốn đi.