“Thật sự a?” Triệu Kỳ đầu tiên không tin mở to mắt, sau đó không khách khí mở rộng tiếng nói, cười ha ha. Chỉ cần nghĩ tới hắn bị một bọn đàn ông vây quanh muốn hôn hắn, cô không nhịn được cười nằm trên ghế lăn tới lăn lui.
“Được rồi, được rồi… Không cười anh.” Triệu Kỳ cười đến chảy nước mắt, cố nén lắm mới dừng lại được. Cô khẽ xoa khóe mắt, phí sức hỏi: “Vậy anh tính làm gì bây giờ?
“Cho nên, anh mới tới tìm em.” Tần Nghị nói, biểu hiện sự đương nhiên.
“Tìm tôi? Tìm tôi làm cái gì?” Triệu Kỳ không hiểu.
“Tìm em để chứng minh!” Tần Nghị nhìn cô.
“Chứng minh cái gì?” Triệu Kỳ quay lại nhìn hắn.
“Chứng minh anh không phải là gay a!” Tần Nghị đẩy ghế đứng lên, nói xong phẫn uất, “Anh muốn Thanh Thanh biết, anh là một nam nhân chân chính.”
“Thanh Thanh?” Nghe được cái tên xa lạ, Triệu Kỳ thoáng chút suy tư, “Ai vậy? Cái mỹ nhân đá anh đó hả?”
“Không phải?” Tần Nghị trả lời kiên quyết, “Cô ấy tên là Cố Thanh Thanh, là người yêu của tên Hồng.”
“A…” Triệu Kỳ nghĩ là nhớ ra rồi. “Vậy là Hàn Quân Hồng vì Cố Thanh Thanh mà thủ thân 5 năm? Hàn Hồng Quân là người mà anh từng kể là sủng ái em gái đến mức vô pháp vô thiên?”
Chính xác! Tần Nghị vỗ tay. “Chính là cô ấy!”
Giải quyết một vấn đề cũ nhưng lại là một người mới. Triệu Kỳ tò mò hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì tới cô ấy?”
“Chuyện như anh đã nói?” Không hỏi hoàn hảo, Triệu Kỳ vừa dứt lời, hỏa khí của Tần Nghị đã nổi lên. Hắn đập bàn ăn bùm bụp, tức giận hét lên, “Không biết cô ấy ngày hôm ấy nghĩ gì gọi anh cùng Hồng đến cùng một lúc, sau đó bắt anh phải thừa nhận, khiến cho Hàn thị trên dưới đều nhất trí là anh và Hồng có chuyện! Sau đó lại không hay ai mồm miệng, một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người thêm mắm thêm muối, hiện tại, anh đã trở thành một kẻ đồng tính luyến ái chính hiệu! Ai nấy đều nhìn anh với ánh mắt rất kỳ lạ.”
Dừng lại một chút, hắn thêm một câu: “Đầu tiên thanh minh, anh không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng anh thật sự không phải a!”
Triệu Kỳ không nhịn được cười lại phá lên. Cô cố nén, người rung rung mạnh trên bàn, khẽ nói: “Dừng lại nào, lại nào, bàn ăn, ta với ngươi sau này còn phải ở bên nhau chứ.
Tần Nghị buồn bực, hắn mếu máo: “Kỳ Kỳ, em không quan tâm anh.”
Triệu Kỳ không nhịn được bĩu môi: “Không quan tâm anh sớm đã đuổi anh ra ngoài, không nghe anh nói nhiều đến thế đâu.”
“Tốt lắm, em mau đi theo anh.” Tần Nghị vội vàng đứng lên lôi cổ tay cô hướng ra cửa.
Triệu Kỳ tránh thoát hắn, bắt tay lại hỏi: “Đi đâu?”
Điều tốt đẹp ngày mai gần ngay trước mắt, hắn sắp đạt được rồi! Vui mừng a! Kích động a!
Triệu Kỳ lui ra phía sau vài bước: “Tôi không đi.”
Tần Nghị đi lên hai bước: “Tại sao?”
“Anh có nhiều hồng phấn tri kỳ, tùy tiện tìm một người không được sao?” Triệu Kỳ mở cả hai tay, nhún vai.
Tần Nghị trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.
Một lúc lâu, hắn mới phun ra vài chữ đứt quãng: “Bọn họ… bọn họ không được!”
Tại sao không được?”
“Ách…” Tần Nghị không nói ra lời, mặt đỏ lên, dứt khoát nói. “Dù sao… Không được là không được.”
“Tại sao tôi thì được?” Triệu Kỳ hỏi tới.
“Bởi vì em là vị hôn thê của anh!” Tần Nghị đáp, kêu gọi sự đồng tình của cô, “Lời em nói là có uy tín nhất.”
“Đã không phải.” Triệu Kỳ cúi đầu nhỏ giọng.
“Hả?” Tần Nghị lóng ngóng tay, “Em nói cái gì?”
“A, không có gì.” Triệu Kỳ nhún vui, đi trở về chỗ ngồi, “Tôi không thể đi, tôi không đi được. Gần nhất là do tôi bận. Bảy ngày sau phải giao hàng, thời gian cấp bách.”
“A?” Tần Nghị thất vọng, “Một thời gian, không, một thời gian lâu đến thế, em nhìn không ra sao?”
Người này tuyệt đối là theo chủ nghĩa hưởng lạc, nhưng khi có nhiều việc, luôn ưu tiên công việc chính trước. Là một người làm nghề vẽ tranh minh họa, cô không có việc gì làm nhiều, chỉ ngày ngày xem tivi, nghe chuyện phiếm, nhưng khi có công việc thì có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ, chúi đầu vào bản thảo, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy cô. Hắn lúc nào không đến lại đúng lúc này, coi như là hay không may mắn. Nhưng có điều, hắn cũng đã gặp chút may rồi, nửa đêm canh ba tiến vào phòng người khác, nếu không phải là hắn thì đã bị một cước của Triệu Kỳ đạp xuống mấy tầng lầu rồi.