Chồng Yêu Của Em

Quyển 1 - Chương 47: Nói không nên lời yêu



Kẹt kẹt.

Cửa phòng bị hé ra một chút, một cái đầu thò vào, ánh mắt linh hoạt di chuyển bốn phía, cẩn thận nhìn xung quanh.

Đang cầm tờ báo, ánh mắt liếc qua một chút, mắt Triệu Kỳ lại quay lại tờ báo, miệng không quên cười nhạo nói: “Không cần rình nữa, người sớm đi rồi. Hiện tại ngươi thật sự an toàn.”

“Cô ta đi rồi?” Tần Nghị không thể tin được, ngó ngiêng soi mói khắp gian phòng, chỉ sợ âm hồn bất tán kia bất ngờ nhảy ra dọa hắn đứng tim.

“Thiến Thiến ngày mai đi Pháp, mười một giờ tối lên máy bay, nửa giờ trước đã sớm đi rồi.” Triệu Kỳ thản nhiên nói, giúp hắn giải sầu.

“Nguyên lai là như vậy a!” Tần Nghị yên tâm.

Lập tức một trận vui mừng như điên thổi tới trong lòng hắn – ôn thần kia cuối cùng cũng đã đi! Hắn được giải phóng!

Hít vào một hơi, hắn vui mừng loi choi bên cánh cửa.

“Có cần phải hưng phấn thế không?” Triệu Kỳ bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, mắt vẫn không rời tờ báo.

“Có thể không hưng phấn sao? Cô ta cuối cùng cũng đi! Không còn có người đến gây rối chúng ta!” Tần Nghị hưng phấn kêu to.

Xem ra hắn thật sự đã bị Chu Thiến nhiệt tình kia dọa cho sợ chết. Triệu Kỳ nhìn khuôn mặt hưng phấn tột đỉnh tươi cười của hắn, đột nhiên như nhớ ra gì đó, cũng cười một cái, nói: “Đúng rồi, Thiến Thiến trước lúc đi để lại cho anh một câu, anh muốn nghe hay không?”

“Không cần!” Tần Nghị không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Tin tức về người đàn bà kia hắn một mực xin miễn, thứ cho kẻ bất tài này.

“Thật sự không nghe?” Triệu Kỳ nhìn hắn, ánh mắt hoài nghi.

“Ách… em nói đi!” Tần Nghị nghĩ nghĩ, hay là nghe qua, dù sao nghe cũng không có gì tổn thất.

Quả nhiên là lòng hiếu kỳ đã chiến thắng.

Triệu Kỳ lắc đầu, buông tờ báo xuống, chống mắt coi bộ dạng có điểm khẩn trương của hắn, nói rành mạch từng chữ: “Thiến Thiến nhờ tôi nói với anh, thừa dịp cô ấy đi vắng, anh có thể từ từ suy ngẫm lại đề nghị của cô ấy. Cô ấy hi vọng, lúc trở lại, có thể nghe được câu trả lời thuyết phục của anh.”

“Em nói với cô ta là nằm mộng giữa xuân thu đi!” Không đợi cô nói xong, Tần Nghị đã nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu lớn, “Cô ta muốn tìm bạn trai? Cô ta muốn tìm một cái hầu bao không đáy thì đúng hơn! Nói chốt lại, anh không có hứng thú với cô ta.”

Hơn nữa, hắn vẫn cho rằng, người đàn bà kia có mục đích cuối cùng là quấn chặt lấy vị hôn thê của hắn! Hắn không thể khoan dung! Hừ!

“Anh đừng nói người ta như thế có được không.” Triệu Kỳ thản nhiên cười.

“Anh nói? Là chính cô ta thừa nhận được không?” Bị oan uổng trong lòng, Tần Nghị nói tiếp. “Hơn nữa chuyện gì em cũng đã rõ. Mặc Mặc cùng tiểu Tranh cũng nghe rõ cô ta nói gì, không tin thì em hỏi Mặc Mặc—-.”

Nói đến đây, hắn mới phát hiện hai kẻ vừa phun ra từ miệng mình không thấy bóng dáng đâu.

Mắt nhìn xung quanh một phen, không phát hiện bóng người, ngay cả tiếng nói cũng không thấy, hắn nhìn về phía Triệu Kỳ nghi hoặc hỏi: “Tiểu nha đầu cùng tiểu Tranh đâu? Bọn chúng đi đâu sao?” Không phải Chu Thiến đi thuận tiện bắt cóc hai đứa theo cùng chứ?

“Vừa rồi mẹ tôi gọi điện thoại tới, ba tôi đi châu Âu khảo sát thị trường đã về, kêu chúng ta tối mai về ăn cơm đoàn viên. Gần một tháng không gặp Mặc Mặc, ba mẹ tôi rất muốn gặp con bé, tôi liền bảo tiểu Tranh đưa cô bé về trước.” Nhấc đầu ra khỏi tờ báo, Triệu Kỳ không nhanh không chậm nói.

“Nguyên là như thế.” Tần Nghị tỏ vẻ hiểu biết.

Bất quá, trong phòng trước đây vẫn luôn luôn náo nhiệt, nay chỉ còn hai người bọn họ, quạnh quẽ đáng sợ, hắn có điểm không quen.

“Đúng rồi, tiểu nha đầu bao giờ thì trở lại? Anh nhớ hơn nửa tháng trước nó nước mắt lưng tròng đi học mà.” Nhớ tới muội muội dở hơi của mình, Tần Nghị vừa bực vừa buồn cười. Nha đầu kia, càng ngày càng thích đùa giỡn.

Bất quá, nghĩ lại lời Hàn Quân Hồng nói, hắn phát hiện hai an hem hắn thật sự giống nhau, bất kể là diện mạo hay tính cách.

“Đi học thì sao?” Triệu Kỳ lườm hắn một cái, “Thời tiết nóng quá, trường học cho bọn chúng nghỉ một tuần.”

“Ừ.” Thấy giai nhân giận dữ, Tần Nghị nhanh chóng dịu dàng.

Tiếp tục nhìn xung quanh một chút – nơi này hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ sao?

Hai người ta!

Thật tốt quá đi! Thiên thời địa lợi nhân hòa, trời cũng giúp hắn! Thật đúng là thời cơ hiếm có.

Cẩn thận tiến từng bước một đến bên người Triệu Kỳ, Tần Nghị hơi mất tự nhiên nói: “Cái này… Kỳ Kỳ, anh có câu này muốn nói với em—-.”

Triệu Kỳ ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: “Cái gì?”

Không nhìn còn đỡ, cô vừa nhìn hắn, hắn thấy mình như bị tấn công dồn dập, lồng ngực đập thình thình.

“Cái kia, anh…” Hắn bất an xoa xoa tay, nhất thời không nói nên lời.

“Anh cái gì” Triệu Kỳ nhìn hắn, lẳng lặng mong chờ đoạn tiếp theo.

“Anh…” Tần Nghị há mồm, phát hiện chữ này phát ra từ cổ hắn có chút lạ thường.

“Sao?” Triệu Kỳ mặt đối mặt với hắn, kiên nhẫn chờ đợi hắn nói ra một câu đầy đủ.

“Anh…” Tần Nghị khẩn trương tới mức bối rối.

Nghe hắn luống cuống, Triệu Kỳ có chút không kiên nhẫn, hỏi hắn: “Anh rốt cục muốn nói cái gì?”

“Anh nghĩ nói, anh…” Không xong rồi, lại bị mắc.

Kiên nhẫn của Triệu Kỳ lên tới cực hạn. Cô trừng mắt liếc hắn một cái: “Rốt cục anh nói hay không?”

“Anh đang nói mà!” Tần Nghị vô tội nhìn lên cô. Hắn cũng rất muốn nói ra! Hắn không phải đang cố ý chần chừ đâu!

Thả tờ báo ra, ngồi thẳng lên, Triệu Kỳ nhìn chằm chằm vào hắn. “Được rồi, nói đi, tôi nghe.”

Ngồi đối diện với nàng, Tần Nghị hít sâu một hơi, nuốt từng miếng nước bọt, ho hắng vài cái lấy giọng. Xác định không có sai sót, mọi sự đã xong, hắn mở miệng lần nữa: “Kỳ Kỳ, anh…”

Lại dừng ở chữ này.

Hai người không nói lời nào, mắt to mắt nhau trừng nhau nửa ngày.

Aizz! Triệu Kỳ thở dài một hơi, như là muốn quên. Cô bỏ tờ báo ra, đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Quên đi, tôi nghĩ ngươi chưa muốn nói! Anh nghĩ lại đi, tôi đi tắm chút!”

“Uy, Kỳ Kỳ!” Tần Nghị muốn mở miệng gọi cô lại. Nhưng cô tựa hồ không có nghe được, mở cửa phòng đi vào.

Cái hắn thu được chỉ là âm thanh đóng cửa vang vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.