Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 520: Vừa Thấy Mặt Đã Muốn Cào Mặt





Một người phụ nữ xinh đẹp đã quen với việc được một đám người vây quanh ủng hộ nhìn thấy người phụ nữ đã cướp mất sự nổi trội của mình khó tránh khỏi sẽ cảm thấy ghen ghét.


Hoa Hiền Phương ung dung thản nhiên nhếch miệng mỉm cười: “Tôi tên Hoa Hiền Phương, hoan nghênh mọi người đến Thành phố Long Minh.”
Đỗ Chấn Diệp từ trong phòng đi ra phất tay với cô: “Chị họ thật hân hạnh được gặp chị, em là Đỗ Chấn Diệp, đây là Đỗ Tuyết Phù cô nhỏ của em cùng với Đỗ Di Nhiên chị gái cùng cha khác mẹ của em.” Cậu ta cố ý làm như vô tình nhấn mạnh bốn chữ cùng cha khác mẹ.


Hoa Hiền Phương hiểu rõ quan hệ của ba người.


Đỗ Tuyết Phù cười lạnh nhạt: “Chị dâu đã lâu không về cũng nên tụ họp với người nhà một chút.

Chị yên tâm em sẽ không nói với mẹ là chị lén gặp người nhà mẹ đẻ.”
Hoa Hiền Phương đã nhìn ra có sóng ngầm mãnh liệt từ người cô ở bên cạnh, tất cả các gia tộc giàu có đều như vậy, không tránh được sẽ có lúc tranh giành cấu xé lẫn nhau.


“Cô nói đùa rồi, gặp mặt người thân còn cần phải lén lút sao? Tại sao cho tới bây giờ cháu chưa từng nghe nói thành phố Tinh Không lại có quy củ như vậy?”

Sắc mặt Đỗ Tuyết Phù hơi tối sầm: “Cháu có điều không biết, cô của cháu vì muốn được mẹ của cô cho phép thuận lợi gả vào nhà họ Đỗ đã quỳ gối thề trước mặt bà cụ sẽ cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, vĩnh viễn không liên hệ với những thân thích nghèo nhà cháu.”
Hoa Hiền Phương chấn động dữ dội, thảo nào cô của cô ấy không bao giờ trở về trong nhiều năm như vậy, thậm chí còn không có một cuộc điện thoại, hóa ra là bởi vì nguyên nhân này.


Biểu cảm của Hoa Vô Song vô cùng khó xử, Đỗ Chấn Diệp ôm vai của mẹ nhìn về phía Đỗ Tuyết Phù bĩu môi: “Cô nhỏ, cô không nói lời nào không ai xem cô như là người câm điếc đâu.”
Đỗ Tuyết Phù cười giễu cợt: “Cô chỉ nói những chuyện thực sự đã xảy ra mà thôi, năm đó mẹ cháu vì muốn gả vào nhà họ Đỗ chúng ta đã hao tổn tâm sức rất nhiều.”
Hoa Hiền Phương cố tình thở dài, âm cuối con kéo dài hơn cả sao chổi Halley: “Thật không ngờ gia tộc giàu có ở thành phố Tinh Không như các người lại không hài hòa như vậy, thực sự là sự nghèo khó đã làm hạn chế trí tưởng tượng của cháu, cháu còn tưởng rằng tất cả những lục đục được diễn ở trên TV đều là giả, không ngờ tất cả đều là thật.”
Đỗ Di Nhiên đùa cợt cười: “Không phải những người phụ nữ nghèo như chị đều mơ mộng hảo huyền được gả vào gia đình giau có sao?”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Tự mình trở thành gia đình giàu có không được sao? Tại sao lại phải gả vào gia đình giàu có chứ?”
Đỗ Di Nhiên khinh miệt liếc nhìn cô với vẻ đầy châm chọc: “Tự mình trở thành gia đình giàu có? Chị có bản lĩnh này sao?”
Hoa Hiền Phương giang tay ra: “Có công mài sắt có ngày nên kim.”
Đỗ Di Nhiên ha ha cười giễu hai tiếng: “Tôi thấy chị nên đi tắm rồi đi ngủ đi, lúc nằm mơ thì còn có thể xảy ra chuyện này.”
Hoa Vô Song nắm tay cháu gái: “Hiền Phương đừng để ý tới mấy đứa nó, chúng ta đi thôi.”
Khải Liên và một vệ sĩ khác đang chờ Hoa Hiền Phương ở ngoài cửa.


Nhìn thấy họ Đỗ Di Nhiên bĩu môi: “Mẹ nhỏ, hóa ra bà còn có thân thích nghèo nữa tới đây, cục diện thật là lớn.”
Hoa Vô Song nhìn Khải Liên: “Mẹ không quen họ.”
“Họ đi cùng với cháu.” Hoa Hiền Phương hời hợt nói.


Đỗ Di Nhiên và Đỗ Tuyết Phù liếc nhìn nhau.


Hai người phụ nữ cao và mặc đồ đen, ăn mặc như vậy bình thường đều là vệ sĩ.


Người cháu gái nghèo của Hoa Vô Song không thể nào có vệ sĩ được?
“Cô nhỏ, chúng ta cùng đi xuống dưới dạo chơi đi?” Đỗ Di Nhiên liếc mắt ra hiệu cho Đỗ Tuyết Phù.


Đỗ Tuyết Phù hiểu ý gật đầu, đi theo họ vào trong thang máy.


Đi đến cửa khách sạn có một chiếc xe Rolls-Royce chạy tới.



Vệ sĩ mở cửa xe ra: “Bà Đỗ, cậu chủ Đỗ mời lên xe.”
Hoa Vô Song rung động dữ dội, cực kì giật mình: “Hiền Phương, đây là xe của cháu sao?”
“Vâng.” Hoa Hiền Phương gật đầu, nghĩ đến chuyện chiếc xe này là do bố bảo chạy tới đây, cô mơ hồ cảm thấy bố đã biết chuyện của cô nhỏ.


Đỗ Chấn Diệp cười hì hì: “Mẹ, cậu phát đạt rồi không còn nghèo nữa, sau này mẹ có thể nở mày nở mặt rồi.”
Đỗ Di Nhiên nhướng mày lao đến: “Mẹ nhỏ, bà thành thật nói cho tôi biết có phải bà vẫn luôn giấu diếm bà nội và bố lén lút trợ cấp cho nhà mẹ đẻ không?”
Hoa Hiền Phương cười giễu: “Cô Đỗ, cô suy nghĩ nhiều quá rồi.

Có câu tục ngữ mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, người nghèo không chắc chắn sẽ nghèo mãi, người giàu có cũng không chắc chắn sẽ giàu có mãi.”
Đỗ Tuyết Phù híp mắt: “Tôi nghe nói ở đây thường xuyên có cảnh tượng phá bỏ và dời đi nơi khác bởi vì đột nhiên trở nên giàu có trong một đêm, nói không chừng nhà họ Hoa cũng đã phá bỏ và dời đi nơi khác rồi.”
Đỗ Di Nhiên cũng cảm thấy suy nghĩ này tương đối hợp lý, khinh bỉ bĩu môi: “Cái loại sâu mọt không làm mà hưởng này la đáng ghét nhất.”
“Người ta dựa vào gia sản của tổ tiên, không phải chị cũng giống như vậy sao? Kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.” Đỗ Chấn Diệp cười mỉa mai rồi bước lên xe.


Sắc mặt Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh.


Cô ta là thiên kim nhà giàu thì sao có thể đánh đồng với con gái nhà giàu mới nổi chứ?
Vào trong xe Hoa Hiền Phương lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai nước trái cây đưa cho cô và em họ.


Hoa Vô Song uống một ngụm rôi thận trọng hỏi: “Căn nhà thực sự đã phá bỏ và dời đi nơi khác rồi sao?”
“Không có, nhà cũ đã cho nhà bác cả từ lâu rôi, xem như phá dỡ cũng không liên quan gì tới nha chúng ta.”
Môi Hoa Vô Song khẽ giật muốn lên tiếng hỏi tình hình nhà họ Sở lại bị con trai cắt ngang.


“Chị họ, ở trên cổ chị la dây chuyền phải không?”
“Đúng vậy, sao em biết?” Hoa Hiền Phương mỉm cười.


“Thương hiệu trang sức này rất nổi tiếng ở nước Mỹ, em đã từng xem nó như là án lệ để nghiên cứu.” Đỗ Chấn Diệp chững chạc đàng hoàng nói: “Chúng rất được ưa chuộng trong tầng lớp trung lưu và thượng lưu ở thị trường Mỹ, mỗi một bộ sưu tập của họ được bán với số lượng có hạn, món đồ trang sức đều có một câu chuyện riêng, điều này giống như tiếp thêm sức sống cho những món đồ trang sức băng giá để chúng có linh hồn và sống lại.”.


Hãy tìm đọc trang chính ở [ TRUMTRU YEN.N ET ]
Trong giọng nói của cậu ta kem theo vẻ hưng phấn: “Giáo sư của em nói người sáng lập không chỉ là một thiên tài thiết kế châu báu mà còn là một thiên tài marketing.

Điều làm cho người ta ngạc nhiên nhất là cô ấy là một cô gái hoa kiều xinh đẹp trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười chậm rãi sửa lại: “Cô ấy là người Nguyệt Hạ chứ không phải nguyệt kiều.”
Đỗ Chấn Diệp sửng sốt: “Được rồi, bây giờ cô ấy quả thực đã về nước, nhưng mà nó đã được niêm yết ở An Kỳ.

Những bộ sưu tập mà họ phát hành ở khu vực Bắc Mĩ và khu vực Châu Á đều không giống nhau, vì vậy nó có thể phù hợp với thị hiếu của người địa phương hơn.”
Hoa Hiền Phương cười: “Chị cảm thấy em cũng rất có thiên phú vê kinh doanh.”
Đỗ Chấn Diệp giang tay ra: “Em đã từng nghĩ xem như sau này không được kế thừa gia sản cũng không sao, em có thể tự mình mở công ty xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.”
Hoa Hiền Phương giơ ngón tay cái lên: “Người trẻ tuổi phải có ý chí chiến đấu như vậy.”
Chiếc xe Rolls-Royce đi vào trong biệt thự.


Bố Hoa vẫn luôn chờ em gái ở trước cửa.


Hai người gặp mặt thì hốc mắt đều ẩm ướt.


“Vô Song, mấy năm qua em ở bên ngoài vẫn tốt chứ?”
“Anh hai em rất tốt, anh đừng lo lắng.” Hoa Vô Song khóc thút thít nói.


Mọi người làm quen với nhau một chút, mẹ Hoa bê bánh pizza vừa mới được nướng xong.


Hoa Vô Song nhìn thấy bánh pizza thì vô cùng tưởng nhớ: “Đã lâu rồi chưa được ăn bánh pizza do nhà làm, chị dâu làm bánh pizza giống y như mẹ làm.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.