Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 834: Chơi Trò Yêu Tinh Đánh Nhau Với Mẹ





Hai người đi tới Lục Lam, bị bảo vệ chặn ở ngoài cửa.

“Anh đi nói với Lục Kiển Nghi, hôm nay không gặp được anh ấy, tôi sẽ không rời đi”.

“Di Nhiên, cháu làm như vậy là không được” Cô nhỏ Đỗ thở dài, dù sao bây giờ cũng là cháu gái đuối lý, phải xử lý ổn thỏa mọi chuyện, loại bỏ mâu thuẫn mới được.

“Làm phiền anh đi chuyển lời cho cậu Lục, chúng tôi là tới nhận lỗi”
“Quản gia dặn dò rồi, người nhà họ Đỗ ngoại trừ bà Đỗ và bà cụ, còn lại đều không gặp, cũng không cần truyền lời” Bảo vệ nói.

Cô nhỏ Đỗ đã nhìn ra, Hoa Hiền Phương sớm đã dự đoán được bọn họ sẽ tới, không có khả năng để bọn họ vào.

Trong chuyện này chắc chắn có công lao” của Hoa Vô Song.

Nếu chuyện này do bọn họ ra mặt giải quyết, cô ta còn có thể phát huy tác dụng gì?
“Được rồi, trở về đi, chúng ta không vào được”

“Cháu không đi, Lục Kiển Nghi không gặp cháu, cháu sẽ đợi ở chỗ này” Đỗ Dị Nhiên cầm lấy di động, không ngừng gọi điện cho số điện thoại bí mật, nhưng luôn ở trạng thái tắt máy.

“Hoa Hiền Phương và Hoa Vô Song đã sớm bàn bạc xong xuôi, bọn họ sẽ không để cháu đi vào đâu” Cô nhỏ Đỗ nói.

Đỗ Dị Nhiên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định là Hoa Hiền Phương tạo áp lực với Kiến Nghi, không cho phép anh ấy gặp cháu, người phụ nữ để tiện này, chuyện gì cũng làm ra được.”
“Di Nhiên, sao cô cảm thấy Lục Kiển Nghi không để cháu ở trong lòng một chút nào nhỉ, nếu không sẽ không tạm dừng hợp tác” Cô nhỏ Đỗ lo lắng nói.

“Kiến Nghi thực sự thích cháu, đây là anh ấy tự mình nói” Đỗ Di Nhiên không tiếp nhận được mình thất bại, liều mạng thôi miên bản thân.

Cô ta tin tưởng Lục Kiến Nghi đã say mê cô ta, nhưng mà Hoa Hiền Phương gây khó dễ từ bên trong, phá hoại quan hệ của bọn họ.

Cô nhỏ Đỗ lắc đầu: “Cháu vẫn quá ngây thơ rồi, cậu ta chỉ muốn chơi đùa với cháu mà thôi.

Cờ đỏ trong nhà không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới, đây là miêu tả về người đàn ông nhà giàu có.

Cậu ta nói những lời này với cháu cháu không thể coi là thật được, chỉ là đang lừa cháu thôi.”
“Cô, từ sợi tóc đến ngón chân của cháu đều tốt hơn Hoa Hiền Phương, trừ khi mắt anh ấy bị mù, nếu không thì tuyệt đối sẽ lựa chọn cháu, sẽ không lựa chọn Hoa Hiền Phương” Đỗ Di Nhiên tâng bốc mình, liều mạng biểu lộ tôn quý của mình, để che giấu thất bại trong lòng.

Cô nhỏ Đỗ thở dài: “Hoa Hiền Phương thực sự không kém, xinh đẹp, có khí chất, có năng lực, có tâm cơ, nếu không sẽ không khiến ba cậu chủ giàu có mê tới mức thần hồn điên đảo.

Đàn ông thích như gần như xa, không phải quấn quít làm phiền.

Những người cháu chơi đùa lúc trước đều là những người muốn trèo cao nhà họ Đỗ, cho nên mới dễ dàng bị cháu công phá.

Lục Kiển Nghi thì khác, là nhà họ Đỗ chúng ta cầu xin cậu ta hợp tác, cậu ta ở trên mà cháu ở dưới, nhưng chiều cháu dùng lúc trước đều vô dụng thôi.

Cháu phải học Hoa Hiền Phương, làm thế nào chinh phục người đàn ông mạnh hơn.”
Đỗ Di Nhiên ngổn ngang trong gió, có kích thích muốn lấy dây thừng thắt cổ.

“Cô, cô đừng tâng bốc chí khí của người khác, diệt uy phong của mình, Hoa Hiền Phương đều dùng thủ đoạn hạ lưu, cháu khinh thường học.


Cháu đường đường là thiên kim của nhà họ Đỗ, danh viện đứng đầu thành phố Tinh Không, một người xóm nghèo bay ra thành Ma Tước thối nát có thể so sánh được sao?”
Cô nhỏ Đỗ đỡ trán: “Được rồi được rồi, tiêu hao ở đây cũng không phải biện pháp, chúng ta nhanh về đi.”
Cô ả mới nói xong, có xe lái tới.

Là xe của Hoa Hiền Phương.

Đỗ Di Nhiên vừa thấy lập tức chạy tới, ra sức vỗ lên cửa kính xe.

Bảo vệ thấy thế, chạy tới giữ lấy cô ta: “Nhà họ Lục không phải nơi cô có thể tùy tiện làm càn.”
Hoa Hiền Phương đi từ trong xe ra, xua tay với bảo vệ: “Thả cô ta ra trước đi.”
Đỗ Di Nhiên như hung thần ác sát trùng cô: “Hoa Hiền Phương, cô đừng có mà khinh người quá đáng, có bản lĩnh thì cạnh tranh công bằng với tôi đi”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Cô Đỗ, cô là một người phụ nữ ngu ngốc bị người ta bán còn kiếm tiền thay người ta, tôi thực sự không để vào mắt.

Tôi khuyên cô có rảnh thì nên đi rửa mắt, sau đó lại đi nhìn người giả mạo kia thật rõ ràng, như vậy có thể nhận ra được thật giả rồi”
Đỗ Di Nhiên thở hổn hển nói: “Hoa Hiền Phương, cô đừng có mà ở đây ăn nói linh tinh, tôi thấy cô mới là người không chịu tiếp nhận hiện thực, người Kiến Nghi yêu là tôi, cô mới bại trong tay tôi”
Hoa Hiền Phương cười mỉa một tiếng: “Cô còn thuận tiện đi khám khoa tâm thần, đã có chứng tâm thần ảo tưởng”
Cô nhỏ Đỗ tiến lên trước kéo Đỗ Di Nhiên ra, nở nụ cười với Hoa Hiền Phương: “Bà chủ Lục, thực ra chúng tôi là tới xin lỗi, chuyện lần trước là Di Nhiên không đúng, tôi đã giáo huấn con bé rồi”
Họa Hiền Phương mỉm cười: “Với thái độ này của cô ta, xem ra cô dạy còn chưa đủ.”
Khóe miệng cô nhỏ Đỗ giật giật, vỗ bả vai Dị Nhiên: “Nhanh xin lỗi bà chủ Lục đi?”
Đương nhiên là Đỗ Di Nhiên không có khả năng cúi đầu với Hoa Hiền Phương, cô ta ngẩng cao đầu, e sợ không đủ khí thế.

“Cháu không làm sai chuyện gì, dựa vào cái gì phải nhận lỗi với cô ta, hắn là cô ta nên nhận lỗi với cháu mới đúng.

Không biết cô ta đã hắt bao nhiêu nước bẩn ở sau lưng cháu, làm hại người nhà họ Lục không muốn gặp cháu, cô ta nên xin lỗi vì làm tổn hại thanh danh của cháu.

Còn có lần trước, cô ta bỏ hồng hoa vào trong canh gà của cháu, làm hại cháu thiếu chút nữa sinh non, cũng cần phải xin lỗi cháu”.

Hoa Hiền Phương khịt mũi cười, xoay người lên xe.

Đỗ Di Nhiên ở phía sau la to: “Hoa Hiền Phương, cô đang chột dạ sao? Sợ rồi à? Cô nhất định phải xin lỗi tôi, cô có biết hay không?”.


Tài xế lái xe, lái qua trạm gác.

Đỗ Dị Nhiên vẫn ở phía sau hùng hùng hổ hổ.

Cô nhỏ Đỗ hét to một tiếng: “Cháu câm miệng cho cô, một chuyện đang tốt đẹp lại bị cháu làm hỏng, cháu đúng là quá ngu ngốc, sau này chuyện của cháu cô không quản nữa”.

Sau khi nói xong, cô ả mở cửa xe, vươn tay kéo cô ta lên xe.

Cô ả phát hiện, sau khi Đỗ Di Nhiên gặp phải Lục Kiến Nghi, chỉ số thông minh lập tức xuống âm, quả thực như đồng đội heo.

Đỗ Dị Nhiên không biết mình làm sai chuyện gì, hai tay ôm ngực, bĩu môi: “Cô út, cô muốn cháu nhận lỗi với cô ta, kiếp sau đi”
Cô nhỏ Đồ chọc trán cô ta một cái: “Cô nói cho cháu biết, hôm nay cháu không nhận lỗi với cô ta, ngày mai bà cụ sẽ áp giải cháu tới xin lỗi, cháu không trốn thoát đầu”
Đỗ Di Nhiên run rẩy dữ dội, thiếu chút nữa là cô ta quên sạch chuyện này.

“Lần trước Hoa Hiền Phương hại cháu, bây giờ cháu cho cô ta một chút giáo huấn, chúng cháu xem như huề nhau, dựa vào cái gì cháu phải xin lỗi?”
“Cho dù lần trước là Hoa Hiền Phương làm, nhưng có năng lực làm gì, chính cháu đào hổ, vùi mình, từ người bị hại biến thành người làm hại, có lý cũng không thể nói rõ” Cô nhỏ Đỗ tức giận nói.

“Cháu mặc kệ, dù sao cháu chết cũng không nhận lỗi với cô ta” Đỗ Di Nhiên nói chắc như đinh đóng cột.

Chạng vạng, Hoa Vô Song đến nhà anh trai, Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi cũng tới rồi.

“Kiến Nghi, hai ngày này, cháu không gặp mặt với bà cụ Đỗ à?”
“Mấy ngày nay chương trình hội nghị đều đã sắp xếp đầy, không có thời gian rảnh rỗi tới” Lục Kiến Nghi không chút để ý nói.

Kiến Dao ngồi ở trên đùi anh, vừa gặm cái mài răng, vừa nói: “Bố cháu không bận rộn, thời gian của bố đều chơi với cháu, còn chơi trò yêu tinh đánh nhau với mẹ cháu nữa” Cô bé không biết người lớn đang nói chuyện gì, chỉ tò mò nên chen miệng vào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.