Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 837: Bỏ Trốn Lúc Nửa Đêm





Thấy không thuyết phục được bà cụ, cô ta sử dụng chiêu kế hoãn binh.

“Bà nội, cho dù muốn đi cũng phải chuẩn bị, tối hôm nay cháu suy nghĩ cẩn thận những lời muốn nói, ngày mai sẽ đi cùng với mẹ nhỏ, được không ạ?”
Bà cụ Đỗ gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, khi bọn họ đi tới phòng Đỗ Di Nhiên, phát hiện không thấy cô ta đâu nữa.

Tối hôm qua nhân lúc tất cả mọi người ngủ say, cô ta đã lén chạy ra ngoài, quyết định tìm một chỗ trốn trước, tránh đi đầu gió.

Cô ta đến chết cũng sẽ không đi xin lỗi tình địch.

Hoa Vô Song cười nhạo một tiếng trong lòng, cô ta đây là tự đào hố vùi mình.

“Mẹ, Di Nhiện chạy, bây giờ nên làm sao đây?”
“Nhanh phái người đi tìm con bé về” Lửa giận của bà cụ Đỗ đã bốc lên vạn trượng, thực sự không nghĩ tới cháu gái sẽ không nhìn được đại cục như vậy.

“Theo con thấy, nên khóa thẻ tín dụng của con bé lại trước, không có tiền, con bé không ở bên ngoài được quá hai ngày” Hoa Vô Song đề nghị.


Bà cụ Đỗ gật đầu.

Đỗ Di Nhiên được Tư Mã Ngọc Như giấu đi, trốn trong biệt thự bí mật của Tư Mã Minh Thịnh.

Ở thành phố Long Minh, người có thể giúp cô ta chỉ có Tư Mã Ngọc Như rồi.

“Cô làm đúng, tuyệt đối không thể cúi đầu khom lưng với Hoa Hiền Phương, lúc này sẽ làm giảm sĩ khí của cô” Tư Mã Ngọc Như chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Đợi tránh được đầu trận gió này, tôi lại đi tìm Hoa Hiền Phương tính sổ” Đỗ Di Nhiên tức giận nói.

Tư Mã Ngọc Như vỗ tay cô ta: “Cô an tâm ở đây đi, người nhà họ Đỗ sẽ không tìm được tới đây.” Một lát nữa, cô ta sẽ rời đi.

Nhân lúc Lục Vinh Hàn không ở nhà, cô ta phải làm một chuyện, đổi thuốc trong lọ đi.

Lại uống loại thuốc chữa trị bệnh tâm thần, không chừng cô ta thực sự sẽ thành bệnh tâm thần mất.

Cô ta rất không dễ dàng mới tìm được loại vitamin giống, không khác gì viên thuốc trong lọ lắm.

Trong đại sảnh, âm thanh đồng hồ cổ vang lên, âm thanh đó vô cùng nhu hòa, vô cùng êm tai, luôn có thể khiến tâm trạng cô ta vô cùng sung sướng.

Nhưng mà cô ta thực sự không ngờ là, vào lúc hai giờ sáng, cô ta lại bắt đầu mộng du, lấy cá ở trong tủ lạnh ra, cắt nát nhừ.

Nhìn thế này chính cô ta cũng sợ hãi.

Chẳng lẽ cô ta thực sự bị mộng du?
Lục Vinh Hàn đâu biết rằng cô ta lén đổi thuốc, còn tưởng là cô ta bị kháng thuốc nên nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ, bảo ông ta đổi thuốc cho Tư Mã Ngọc Như.

Cho dù như vậy, Tư Mã Ngọc Như cũng không thay đổi được bản tính tác yêu của cô ta, lại không ngừng điều phối trong đám kẻ thứ ba, tìm việc làm cho Hoa Hiền Phương.

Cô ta tuyệt đối sẽ không để Hoa Hiền Phương dễ chịu.

Người có thể bị cô ta sử dụng làm dao nhất, tất nhiên là Đỗ Di Nhiên và Liễu Giai Tuệ.

Bây giờ Đỗ Di Nhiên bị Hoa Hiền Phương đè ép, cần khôi phục nguyên khí, chỉ có thể dùng Liễu Giai Tuệ.

Lúc thứ ba và thứ bảy, Y Hạo Phong đều tới câu lạc bộ dưỡng sinh làm spa.

Thứ bảy này, Hoa Hiền Phương phải đến trung tâm thương mại mua mấy thứ, sẽ đi cùng với bà ấy.


Bên trong đó có một phòng yoga không tệ, cô có thể ở đó tập yoga cho phụ nữ có thai.

Một nhân viên phục vũ gõ cửa đi vào.

“Bà chủ Lục, ở chỗ chúng tôi có mời thạc sĩ âm nhạc từ Vienna tới, đặc biệt biên soạn một bộ nhạc dưỡng thai, cô có muốn mua một đĩa nhạc mang về nghe thử không?”
Hoa Hiền Phương nhìn anh ta: “Anh để ở đây, để tôi nghe thử trước”
“Dạ” Nhân viên phục vụ lấy đĩa tới, để vào trong máy ghi âm kiểu cổ điển, máy ghi âm như vậy cũng là một trong những đặc điểm của quán dưỡng sinh.

Âm thanh trầm thấp vang lên trong phòng, âm phù đó giống như đang khóc, tràn ngập bị thương, tràn ngập tuyệt vọng, giống như đã đánh mất niềm tin đối với cả thế giới này.

Tuy Hoa Hiền Phương không hiểu âm nhạc lắm, nhưng khúc hát như vậy khiến người ta rất không thoải mái, sao có thể thích hợp dưỡng thai?
“Tắt đi” Cô xua tay.

“Có muốn nghe bài tiếp theo hay không? Thầy soạn nhạc kia nói mới đầu nghe sẽ cảm thấy hơi dị thường, nhưng chậm rãi thể xác và tinh thần sung sướng, giống như linh hồn xuất khiếu..”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Hoa Hiền Phương ngắt lời: “Không cần, anh đi ra ngoài trước đi”
“Bà chủ Lục, thầy âm nhạc nói mỗi ngày nghe đĩa nhạc này có thể dẫn dắt trí lực thai nhi rất lớn.” Anh ta còn muốn cố gắng khuyên bảo, nhưng bị vệ sĩ xách lên kéo ra ngoài.

Giọng Hoa Hiền Phương mỉa mai: “Bây giờ những người muốn làm đẩy mạnh tiêu thụ, đúng là càng ngày càng làm càn”
“Có lẽ đây là công việc riêng của anh ta” Khải Liên nói.

Nhân viên phục vụ không cam lòng, lại tới chỗ Y Hạo Phong làm đẩy mạnh tiêu thụ.

Y Hạo Phong là người không hiểu về âm nhạc lắm, sau khi nghe xong trực tiếp bẻ cái đĩa thành hai, còn gọi người phụ trách chỗ dưỡng sinh tới.

“Nhân viên phục vụ chỗ các cậu bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ những thứ linh tinh với khách hàng từ lúc nào thế?” Người phụ trách vội vàng giải thích, răn dạy nhân viên phục vụ một trận, sau đó đuổi việc.

Có lẽ hôm nay đầu óc anh ta bị cửa kẹp mất.

Khách hàng VIP như vậy mà cũng dám đắc tội.

Nhân viên phục vụ rời khỏi nơi tập dưỡng sinh, trốn ở trong góc gọi một cuộc điện thoại: “Bọn họ không mua, tôi đã cố gắng lắm rồi, tôi vì chuyện này mà thất nghiệp, có phải là cô nên bồi thường cho tôi một chút hay không?
“Với chút năng lực kém cỏi đó của anh, còn muốn kiếm tiền, anh lại làm cho tôi một chuyện, làm tốt sẽ lấy được tiền” Đối phương bực bội cúp điện thoại.

Trên đường trở về, Y Hạo Phong còn hơi căm tức, nói mấy chuyện đau đầu với Hoa Hiền Phương.

“Lấy âm nhạc quỷ khóc sói gào làm dưỡng thai, không biết là tên ngu ngốc nào nghĩ ra”

“Bây giờ có một số người vì tiền có thể không từ thủ đoạn, hai chữ đạo đức đã sớm không biết nên viết như thế nào? Hoa Hiền Phương nói.

“Âm nhạc như vậy, nếu như để thai phụ nghe, chắc chắn sẽ mắc chứng u buồn sau sinh, quậy tự sát” Sau khi Y Hạo Phong nói xong, dặn dò: “Ngoại trừ những bài dưỡng thai mẹ giới thiệu cho con, những bài khác không được tùy tiện nghe”
“Dạ” Hoa Hiền Phương gật đầu, tuy cô không hiểu âm nhạc, nhưng lỗ tai thoải mái hay không vẫn biết.

Cô phải thư thái, đứa bé mới có thể thoải mái.

Nếu cô không thoải mái, đứa bé cũng sẽ không thoải mái.

Buổi chiều thứ tư.

Hoa Hiền Phương từ công ty trở về nhận được điện thoại của quản gia, thím năm cắt cổ tay tự sát, đang ở bệnh viện cứu chữa.

Cô vội vàng dặn lái xe đến bệnh viện.

Từ lần trước răn dạy Liễu Giai Tuệ xong, chú năm không nói lại chuyện ly hôn nữa, nhưng quan hệ với thím năm cũng không chuyển biến tốt hơn, vẫn lêu lổng ở cùng một chỗ với Liễu Giai Tuệ.

Ngoài cửa phòng cấp cứu không có bóng dáng của chủ năm, rất rõ ràng là thờ ơ đối với sự sống chết của vợ mình.

Hoa Hiền Phương cảm thấy dùng lòng lang dạ sói để hình dung về ông ta, thích hợp hơn hết.

May mà khi cứu chữa thím năm thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vì mất máu quá nhiều mà vẫn đang trong hôn mê.

“Bà chủ có chứng u buồn cường độ thấp, nhưng không nghiêm trọng tới mức muốn tự sát.

Chẳng lẽ là phương pháp trị liệu bằng âm nhạc xảy ra vấn đề?” Người giúp việc ở bên cạnh lẩm bẩm.

Hoa Hiền Phương nghe ra được manh mối.

“Phương pháp trị liệu bằng âm nhạc gì thế?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.