Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 839: Trói Gô Đi Dập Đầu





“Vậy mà cô ta muốn lựa chọn người vợ khác cho ông Lục, không cho tôi lên cao, chỉ cần cô ta chết, nhà họ Lục có thể đổi bà chủ, đến lúc đó tôi muốn làm thế nào đều được, không ai có thể ngăn cản tôi được nữa.” Liễu Giai Tuệ lòng đầy căm phẫn nói.
Người không vì mình, cô ta chỉ làm chuyện nên làm thôi.
Bỗng nhiên người phụ nữ vươn tay ra, móng tay màu đỏ tươi để trên cổ cô ta.
“Phương pháp như vậy, là ai nghĩ ra?”
Liễu Giai Tuệ sợ tới mức liều mạng thét chói tai: “Một người bạn trong nhóm dạy tôi, bà đừng giết tôi, bà an tâm làm quỷ ở địa phủ đi, bà đã chết rồi, cho dù giết tôi cũng không sống lại được.”
Cô ta còn chưa dứt lời, đèn trong đại sảnh sáng lên.
Người phụ nữ cởi tóc giả trên đầu xuống.
Cô ấy không phải là thím năm, mà là Khải Liên giả trang.
“Cô muốn lên cao chỉ sợ không có khả năng, bây giờ ông trời cũng không giúp được cô.

Không phải là cô thích nghe bài nhạc này sao? Sẽ để cho cô nghe cả một buổi tối.”
Khải Liên kéo cô ta, kéo cô ta vào trong phòng khóa trái lại.
Mở nhạc ở cửa, cô ấy sẽ bật nhạc mãi, mãi đến bình minh.

Liễu Giai Tuệ che kín lỗ tai, sợ hãi thét chói tai.
“Cứu mạng, cứu mạng với!”
Không ai sẽ cứu cô ta.
Đợi sáng ngày hôm sau lúc Khải Liên mở cửa, cô ta đã đập đầu vào tường, khiến mình hôn mê.
Theo ý cô ta, không nghe thấy thì sẽ không nghĩ tới chuyện tự sát.
Cảnh sát tới dẫn cô ta rời đi, sẽ lấy tội mưu sát khởi tố cô ta, chỉ cần người nhà họ Lục không buông ra, cô ta không có khả năng từ trong tù ra ngoài.
Chú năm trở về mới phát hiện Liễu Giai Tuệ đã xảy ra chuyện, hốt ha hốt hoảng đến nhà tù xem cô ta.
Liễu Giai Tuệ khóc lóc nước mắt nước mũi chảy đầy, mới bị nhốt mấy ngày mà người giống như heo.
“Ông Lục, ông nhanh cứu tôi ra ngoài, nếu không thì tôi sẽ chết ở đây mất.”
“Lá gan của em cũng lớn quá rồi đấy, dám làm loại chuyện như vậy.” Chú năm than thở.
“Là bọn họ ép tôi, bọn họ không cho ông ly hôn, không cho chúng ta kết hôn, bọn họ có quyền lực gì mà làm như vậy?” Trong lòng Liễu Giai Tuệ tràn ngập oán hận.
Vì cứu cô ta ra, chú năm chỉ có thể kiên trì đi cầu xin Hoa Hiền Phương.
“Chú, sủng thiếp diệt thê, luôn là tối kỵ của nhà họ Lục.

Cũng vì chú quản giáo không nghiêm, mới để cho kẻ thứ bay nhảy lên nhảy xuống như vậy.”
Hoa Hiền Phương vô cùng nghiêm túc nói.
“Cô ấy chỉ nhất thời hồ đồ, nhốt cô ấy mấy ngày, đợi cô ấy tỉnh táo lại, sau này sẽ không dám nữa.

Trong nhà còn hai đứa nhỏ, còn cần cô ấy chăm sóc.” Chú năm nói.
Hoa Hiền Phương nhìn ông ta với hàm ý sâu xa: “Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt không thể sống.

Nếu chú không muốn bị liên lụy, thì đừng quản chuyện của Liễu Giai Tuệ nữa.

Vợ cả có đạo của vợ cả, thiếp có đạo của thiếp, ở nhà họ Lục, chỉ cần là nhân tình đều không có kết cục tốt.”
Chú năm nghe thấy thế, sau lưng lạnh lẽo.
Đây rõ ràng là không định thả Liễu Giai Tuệ ra ngoài.

Nếu Liễu Giai Tuệ chỉ động vào mụ vợ già nhà mình, có lẽ sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Quan trọng là cô ta động tâm tư tới đầu Hoa Hiền Phương, đây là ra tay trên đầu thái tuế, không chết cũng bị lột da.
Hoa Hiền Phương có thể tha thứ cho cô ta mới lạ.
“Vậy nhốt cô ấy một năm lại thả cô ấy ra có được không?”
Hoa Hiền Phương nâng chén trà lên uống một ngụm.
“Năm nay em họ cũng đã trưởng thành, chú chuyển danh ngạch ở quỹ hội người giàu tới danh nghĩa em ấy đi, cháu và thím đã bàn bạc rồi, dù sao em ấy cũng là con gái duy nhất của chú, sau này giữ em ấy ở nhà chọn rể, không gả ra ngoài.”
Cô cố gắng nhấn mạnh hai chữ duy nhất với ông ta.
Rất rõ ràng, hai đứa con trai do Liễu Giai Tuệ sinh ra, muốn tiến vào nhà họ Lục là chuyện không có khả năng.
Thủ đoạn của nhà họ Lục vẫn luôn tàn nhẫn, một người đi tìm đường chết, cả nhà sẽ gặp tai ương.
Chỉ cần là người đắc tội nhà họ Lục, hậu thế đều không có cơ hội xoay mình.
Liễu Giai Tuệ là người ngoài, cho nên ném vào nhà giam, nếu là vợ bé, thì phải nhốt trong ngôi nhà yên tĩnh, giam cầm vĩnh viễn.
Ông ta đang định rời đi, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Nhất định là cô ấy bị người ta mê hoặc, với năng lực của cô ấy, cho cô ấy một trăm lá gan cũng không dám giết người.

Gần đây cô ấy rất thân thiết với Tư Mã Ngọc Như và Đỗ Di Nhiên, hai người kia cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, mình không dám ra tay, thì mê hoặc cô ấy, muốn mượn đao giết người.”
“Chuyện này cháu sẽ điều tra rõ ràng.” Hoa Hiền Phương nói.
Liễu Giai Tuệ không thể thành công, Tư Mã Ngọc Như và Đỗ Di Nhiên đều vô cùng thất vọng.
Bọn họ thực sự không ngờ tới chính là, Hoa Hiền Phương đã điều tra tới chỗ này.
Trong tay Tư Mã Minh Thịnh có bao nhiêu sản nghiệp, Lục Kiến Nghi đã sớm điều tra rõ ràng.
Sáng ngày hôm sau, người nhà họ Đỗ vây quanh nơi này.
Bà cụ Đỗ vừa tới đã hét to với Đỗ Di Nhiên.
“Còn không mau trói con bé lại.”
Đỗ Di Nhiên khóc nói: “Bà nội, cháu đường đường là thiên kim độc nhất vô nhị, dựa vào cái gì phải cúi đầu với một đứa hạ đẳng, cho dù Hoa Hiền Phương là bà chủ của nhà họ Lục, cũng không thay đổi được mạng tiện của cô ta, giống y như Hoa Vô Song.”
Hoa Vô Song hừ lạnh một tiếng: “Nếu cô cho rằng mình rất tôn quý, vì sao còn làm kẻ thứ ba thấp hèn, đây không phải là tự mình vả mặt mình sao? Người nhà họ Lục đã sớm định nghĩa cô là người phụ nữ không biết xấu hổ, chúng tôi đều phải gặp tai ương theo, cô còn không biết xấu hổ tự xưng là cao quý?”
“Tôi đang theo đuổi tình yêu của mình, tôi không phải là kẻ thứ ba, tôi không sai.” Đỗ Di Nhiên bày ra bộ dạng lợn chết không sợ phỏng nước sôi.
Bà cụ Đỗ vẫy tay bảo người hầu trói cô ta lại.

“Nếu hôm nay cháu không đến nhà họ Lục nhận lỗi, từ nay về sau, cháu không còn là người nhà họ Đỗ nữa.”
“Cháu không đi, cháu chết cũng không đi.” Đỗ Di Nhiên như bị bệnh tâm thần thét chói tai, tròng mắt đều đã lồi ra.
Hoa Vô Song lắc đầu: “Con thấy cô ta bị ma nhập rồi, với bộ dạng này đi tới nhà họ Lục, chắc chắn sẽ không nói được lời hay, đến lúc đó chẳng phải là càng khiến người nhà họ Lục tức giận hơn sao.

Con thấy nên bịt miệng cô ta lại, không cho cô ta nói chuyện, đi tới nhà họ Lục thì để cô ta dập đầu, coi như nhận lỗi.”
Bà cụ Đỗ gật đầu, bà ta cũng ngại Đỗ Di Nhiên quá ầm ĩ.
Đỗ Di Nhiên đã chết tâm rồi: “Hoa Vô Song, đồ phụ nữ đê tiện này, bà và Hoa Hiền Phương cấu kết với nhau làm chuyện xấu bắt nạt tôi, tôi sẽ không để bà dễ chịu.”
“Từ nhỏ tới lớn, có chuyện gì tôi không ngoan ngoãn phục tùng cô, những tội nghiệt hiện giờ, đều do cô gây ra.

Cô thực sự nghĩ rằng nhà họ Lục sẽ ngồi yên sao? Nếu không phải nể mặt nhà họ Đỗ và bà cụ, nhà họ Lục còn có thể để cô vui vẻ ở đây, đã sớm im hơi lặng tiếng xử lý cô rồi.” Hoa Vô Song tức giận nói.
Bà cụ Đỗ biết rất rõ ràng, nhà họ Lục luôn sát phạt quyết đoán, thành phố Long Minh là địa bàn của bọn họ, muốn Đỗ Di Nhiên biến mất là chuyện vô cùng dễ dàng.

Đây là cho bà ta mặt mũi, mới xử lý nhẹ như vậy.
Đi tới nhà họ Lục.
Đỗ Di Nhiên nghiến chặt răng, không chịu quỳ xuống.
Vệ sĩ đá vào đầu gối cô ta một cái, chân cô ta mềm nhũn quỳ xuống, vệ sĩ ấn mạnh đầu cô ta dập đầu ba cái.
Đỗ Di Nhiên hung dữ trừng mắt với Hoa Hiền Phương, đôi mắt đều sắp chảy ra máu.
Chuyện này đúng là vô cùng nhục nhã, cô ta lớn như vậy, luôn cao cao tại thượng, cho tới bây giờ đều chưa từng chịu nhục như thế.
“Được rồi, buông đứa bé ra đi, dù sao cũng là người có thai.”
Bà cụ Lục nói.
Hoa Vô Song đâu dám buông cô ta ra, trực tiếp sai người giữ chặt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.