Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 858: Tôi Không Muốn Sinh





“Sênh Hạ, nếu con nhớ bố, có thể thường xuyên tới đây thăm bố.

Bố chỉ không ở nhà mà thôi, quan hệ giữa hai bố con chúng ta là không thay đổi.” Lục Vinh Hàn nói.
“Vậy anh cả thì sao, bố trơ mắt nhìn quan hệ bố con của hai người kết thúc như vậy sao?” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
Khóe miệng Lục Vinh Hàn co rúm lại, tình cảm giữa ông ấy và con trai chỉ sợ khó có thể chữa trị.
“Bố vẫn cho rằng bố xem như là một người bố đủ tư cách, đối với Kiến Nghi, bố kết thúc trách nhiệm làm người bố, nhưng mà không nghĩ tới…”
“Bố là kết thúc trách nhiệm của một người làm bố, chỉ là chậm một chút, từ lúc bố hoàn thành trách nhiệm, anh cả đã mười bốn tuổi.

Con nghe nói trước khi anh cả mười bốn tuổi, bố ngay cả sinh nhật của anh ấy đều không nhớ rõ.

Băng dày ba thước, nếu khối băng này đông cứng lại, bố nên tới hòa tan nó, không phải sao?” Lục Sênh Hạ nói rất nhỏ.

Lục Vinh Hàn đi tới trước quầy bar, rót một chén rượu: “Ở trong mắt con, có phải bố là người bố rất thất bại hay không?”
Lục Sênh Hạ lắc đầu: “Không phải, bố chỉ là một người vô cùng hồ đồ.

Bố khiến rất nhiều người thương tâm, bác gái, anh cả, bà nội.

Nếu bố không nghĩ biện pháp bù lại mà nói, cả đời này đều sẽ tiếc nuối.”
Lục Vinh Hàn giống như bị đánh trúng, bả vai co rút nhanh, nhưng ông ta không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tư Mã Ngọc Thanh ôm cái rương nhỏ của mình, đi từ trên lầu xuống.
“Dượng, cháu nghỉ hè nên muốn tới biệt thự phi thuyền của Kiến Quân ở, tự dượng phải chăm sóc mình thật tốt đấy.”
Lục Vinh Hàn xoa đầu cậu bé: “Chơi thì được, nhưng nhớ phải làm hết bài tập hè đấy.”
“Yên tâm đi dượng, cháu sẽ làm tốt.” Tư Mã Ngọc Thanh cười nói.
Đôi mắt đen tuyền của Lục Sênh Hạ khẽ đảo hai lần, nói: “Bố, con cảm thấy không có bố ở bên cạnh, em ấy chắc chắn sẽ chơi như điên, quên làm bài tập.

Cho nên lúc nào rảnh rỗi, bố nhớ phải tới nhìn em ấy, kiểm tra bài tập của em ấy.”
Tư Mã Ngọc Thanh hít sâu một hơi: “Chị họ, chị đừng có mà nói lung tung, em đã đồng ý với dượng, nhất định sẽ…” Cậu bé đang lẩm bẩm, nhưng thấy Lục Sênh Hạ nháy mắt ra hiệu, lập tức cơ trí dừng lại, đổi giọng: “Nhưng mà chị nói cũng rất đúng, con người em không quá tự giác, mỗi ngày đều chơi đùa vô cùng vui vẻ mà nói, có lẽ sẽ quên làm bài tập.

Dượng, lúc dượng rảnh rỗi, thì nhớ tới giám sát cháu làm bài tập nha.”
Lục Vinh Hàn im lặng một lúc lâu, mới bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, nếu lúc nào rảnh rỗi, dượng sẽ tới thăm cháu, lúc dượng không có ở đó, cháu phải nghe lời anh Lục và chị gái xinh đẹp, biết không?”
“Cháu biết rồi ạ.” Tư Mã Ngọc Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, trên đảo nhỏ yên tĩnh.
Mỗi ngày Đỗ Di Nhiên đều nghĩ cách làm thế nào mới trốn thoát, nhưng mà bốn phía đảo này đều là nước, gần như không có thuyền đi qua, cô ta căn bản không trốn thoát.
Nhưng mà ở bờ biển có một chiếc ca nô, cứ vài ngày, người giúp việc đều điều khiển ca nô ra ngoài mua sắm đồ ăn và đồ dùng.

Chỉ cần cô ta lén lấy đi chìa khóa, có thể điều khiển ca nô chạy thoát rồi.
Đêm khuya, lúc tất cả mọi người đi ngủ, cô ta lặng lẽ bò ra, đi vào phòng người giúp việc, tìm chìa khóa.
Cô ta nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, chìa khóa ở ngay bên trong.
Khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười hung ác nham hiểm, cô ta lén lấy trộm chìa khóa ra ngoài.
Vốn cho rằng làm thần không biết quỷ không hay, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa, đã bị một người giúp việc khác thấy được.
“Cô chủ, cô ở phòng chúng tôi làm gì?” Cô ta hỏi.
Đỗ Di Nhiên dùng lực thật mạnh đẩy cô ta ra, liều mạng chạy ra ngoài.
“Cô Đỗ, cô đừng làm bậy, cô là phụ nữ có thai, như vậy rất nguy hiểm.” Người giúp việc vừa đuổi theo vừa lớn tiếng quát to.
Đỗ Di Nhiên sắp tới ngày sinh dự tính, đương nhiên cơ thể vô cùng nặng nề, còn chưa chạy tới bên bờ biển, đã bị người giúp việc đuổi kịp, cũng nắm lấy cánh tay của cô ta.
“Buông ra.” Cô ta muốn hất tay người giúp việc ra, bởi vì dùng lực quá mạnh, không cẩn thận trượt ngã.
Trong bụng co rút nhanh, một luồng nhiệt lưu từ trong cơ thể cô ta lan ra, cô ta đau tới mức kêu to: “Tôi đau bụng, đau quá.”
Người giúp việc nhìn thấy máu trên váy cô ta, hít sâu một hơi: “Không hay rồi, vỡ nước ối, e rằng sắp sinh non.”
Người giúp việc kia cũng theo ra, hai người vội vàng nâng cô ta vào nhà.
Thần kinh toàn thân Đỗ Di Nhiên đều căng thẳng: “Tôi muốn tới bệnh viện, các người nhanh đưa tôi tới bệnh viện.”
“Không còn kịp nữa, từ nơi này ngồi ca nô tới bệnh viện cũng phải mất mấy tiếng, trong phòng có đầy đủ thiết bị đỡ đẻ, bà đỡ cũng rất có kinh nghiệm, chúng tôi sẽ đỡ đẻ cho cô ở đây.” Người giúp việc nói xong, thì đi gọi bà đỡ đang ngủ say.
Đỗ Di Nhiên sợ hãi muốn chết, sinh con ở nơi này, có khác gì thời cổ đại? Cô ta có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào.
“Người đâu, cứu mạng, ai tới cứu tôi với…” Cô ta gào khóc.
Bà đỡ nhìn tình hình của cô ta: “Cô Đỗ, bây giờ chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là phối hợp với tôi, đừng làm vùng vẫy vô ích nữa, nếu không xui xẻo chính là cô.”
“Tôi đau quá, tôi đau tới mức sắp chết rồi.” Đỗ Di Nhiên nâng bụng, thét chói tai.
“Phụ nữ sinh con, có người nào không đau, nhịn một chút thì sẽ qua.” Bà đỡ mở miệng an ủi.
“Tôi là sinh non, nhỡ đâu khó sinh thì làm sao bây giờ?” Biểu cảm của Đỗ Di Nhiên vô cùng thống khổ.
“Cô còn một tuần là tới ngày sinh dự tính, nói một cách nghiêm khắc, đã không tính là sinh non.


Còn vị trí thai, tôi xem qua siêu âm B, là bình thường, chỉ cần cô dựa theo lời tôi nói mà làm, sẽ không có chuyện gì.” Bà đỡ nói.
Đỗ Di Nhiên đã không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cần có thể nhanh chóng sinh đứa con hoang trong bụng này ra, bảo cô ta làm gì cô ta cũng nguyện ý.
“Phải mất bao lâu mới có thể sinh ra, tôi đau tới mức sắp không chịu nổi rồi.”
“Có lẽ còn cần mấy tiếng nữa, thai đầu đều rất chậm.” Bà đỡ nói.
Sau đó trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu đau đớn của Đỗ Di Nhiên.
Cô ta cảm thấy mình sắp chết.
Đều tại tên khốn nạn kia, gây họa cho cô ta, hại cô ta có con, nếu không thì sao cô ta có thể gặp phải tội lớn như vậy.
Kêu một lát, vậy mà cô ta bắt đầu chửi ầm lên.
Bà đỡ vô cùng bất đắc dĩ: “Cô Đỗ, cô để dành chút sức lực đi, đừng để tới lúc nên dùng lực, cô không còn sức lực, vậy thì không xong đâu.”
Đỗ Di Nhiên nghe thấy thế, không dám mắng nữa.
Nếu đứa bé trong bụng là của Lục Kiến Nghi, cho dù cô ta liều mạng cũng sẽ sinh ra.
Đáng tiếc là đứa con hoang, không có một chút tác dụng nào.
Lục Kiến Nghi, cũng là một trong những đầu sỏ hại cô ta, nếu anh có thể thích cô ta, nguyện ý ở bên cô ta, cô ta đã không giở thủ đoạn như vậy, bị người ta chui vào chỗ trống.
Sinh con đau như vậy, sao Hoa Hiền Phương không chết đi.
Ông trời cũng quá ưu ái cô rồi.
Đợi cô ta rời khỏi nơi này, nhất định phải báo thù, phải đòi lại tất cả những thứ Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương nợ cô ta.
“Ôi, đau muốn chết, đau chết mất, tôi không muốn sinh nữa…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.