Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 887: Nên Trừng Trị Cô



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đối với một người sinh sống trong gia đình tư tưởng lạc hậu, trọng nam khinh nữ, vẫn luôn cho rằng con trai là chỗ dựa lớn nhất, chỉ cần sinh con trai thì có thể đạt được mọi thứ.
Tư Mã Ngọc Thanh bị lời nói của cô ta dọa sợ, chạy tới phía sau Hoa Hiền Phương ẩn nấp: “Chị gái xinh đẹp, có phải là cô nổi điên, đang nói linh tinh hay không?”
Hoa Hiền Phương vỗ bả vai cậu bé: “Các em đi vào trước đi, chị ở đây cho.”
Cô bảo Khải Liên dẫn bọn nhỏ đi vào trong.
Tư Mã Ngọc Như vỗ cửa kính xe kêu to: “Ngọc Thanh, Sênh Hạ, mẹ là mẹ ruột của hai đứa đấy, hai con nhanh đi vào nói với bà cụ, mẹ muốn gặp bà ta, nếu hôm nay không gặp được bà ta, mẹ sẽ chết ở đây, khiến tất cả người nhà họ Lục gặp xui xẻo.”
Hoa Hiền Phương liếc mắt ra hiệu với bảo vệ, bảo vệ tiến lên tóm lấy cô ta.
“Tư Mã Ngọc Như, cô đã một đống tuổi rồi, giống như bà điên cãi nhau ở đây, không thấy mất mặt à?”
“Các người liên hợp lại với nhau hãm hại tôi, thiết kế tôi, làm hại Lục Vinh Hàn bội tình bạc nghĩa với tôi.


Hôm nay không cho tôi một câu trả lời hài lòng, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Tư Mã Ngọc Như gần như là hét ầm lên.
“Những chuyện tự tìm đường chết này, tôi đều đã lưu vào hồ sơ, có muốn tôi lấy ra thanh toán với cô từng chuyện một hay không?” Hoa Hiền Phương khịt mũi cười, đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng.
Gương mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh, cô ta sắp ngất đi vì tức, tức điên, tế bào toàn thân đều sắp nổ mạnh.
“Hoa Hiền Phương, đều tại con tiện nhân cô làm hại, cô đúng là âm hiểm độc ác, tâm cơ sâu nặng, lừa dối tất cả mọi người.”
Hoa Hiền Phương thở dài: “Cô đã một đống tuổi, nửa thân thể đã xuống mồ, sao còn không nhìn thấu như vậy.

Số mà đã có ắt làm nên, số mà không có cầu xin làm gì.

Thứ không thuộc về cô, cho dù cô tranh giành, cướp đoạt như thế nào, đều không chiếm được.

Tính toán cẩn thận tới mấy, lầm lỡ một cái là mất đi tính mạng, cuối cùng cô sẽ làm hại chính cô.”
Tư Mã Ngọc Như không nghĩ như vậy, nếu không có con tiện nhân này gây khó dễ từ trong, mọi chuyện đã có thể tiến hành thuận lợi dựa theo kế hoạch của cô ta.
“Hoa Hiền Phương, cô là khắc tinh trong mệnh của tôi, vì sao cô không chết đi, còn sống rất tốt, tôi phải nguyền rủa cô, mỗi ngày đều nguyền rủa cô, nguyền rủa cô chết không được tử tế.”
Hoa Hiền Phương cười giễu cợt: “Thiên Đạo luân hồi, ông trời bỏ qua cho người nào? Người đang làm, trời đang nhìn, cô đã làm chuyện gì, ông trời nhất định biết rất rõ, người nào đáng chết, ông ấy cũng nhất định biết rõ, một người đều không bỏ qua.”
Tư Mã Ngọc Như chưa bao giờ cảm thấy mình sai.
Cô ta đang tranh thủ cho tương lai của mình, muốn thay đổi vận mệnh của mình.
Cho dù đùa giỡn một số thủ đoạn, vậy thì thế nào?
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Lúc này ở trong sân, Tư Mã Ngọc Thanh khóc chạy tới trước mặt bà cụ và Lục Vinh Hàn.
“Bà nội, dượng, cô của cháu điên rồi, cô ấy nói cháu là con của cô ấy, còn nói dượng là bố cháu, dượng nhanh đưa cô ấy tới bệnh viện tâm thần chữa trị đi, không cẩn thận buổi tối cô ấy lại bắt đầu cắt dưa hấu, khiến tính mạng của bố mẹ và chị gái cháu gặp nguy hiểm mất.”

Sâu trong đôi mắt bà cụ Lục xuất hiện âm u sắc bén, đúng là đồ tai họa.
“Cho cô ta vào đi.”


“Cô cho rằng những chuyện mà cô làm không có chứng cứ sao? Mỗi một chuyện mà cô bày ra, tôi đều cho người điều tra rất rõ ràng.

Từ ba mươi năm trước, bắt đầu từ việc giả bộ rời khỏi thành phố Long Minh.” Giọng điệu của bà cụ không cao không thấp, không nhanh không chậm, nhưng khiến Tư Mã Ngọc Như kinh hồn bạt vía.
“Con không rõ ý của bà cụ lắm, con không làm bộ rời khỏi thành phố Long Minh, con thực sự rời khỏi thành phố Long Minh mà.”
“Cô đúng là rời khỏi thành phố Long Minh, nhưng cô không ra nước ngoài, mà thuê một căn phòng ở Hạ Thành, cô đây gọi là lạt mềm buộc chặt, chỉ đợi Vinh Hàn tìm tới cô.

Cô bảo em trai cô là Tư Mã Minh Thịnh giám sát động tĩnh của Vinh Hàn, biết Hạo Phong sắp sinh con xong, cô bảo Tư Mã Minh Thịnh thông đồng với y tá kia, đánh tráo đứa bé.” Bà cụ nói.
Tư Mã Ngọc Như rùng mình một cái: “Con không làm như vậy, con bị oan, có phải Hoa Hiền Phương dùng chứng cứ giả tạo gì để vu oan hãm hại cho con hay không.”
Bà cụ cười mỉa một tiếng.
“Cô thề thốt phủ nhận cũng vô dụng thôi, tôi đã tìm được người cô thuê nhà năm đó, những chuyện mà cô làm, ông ta đều đã nói rõ ràng.

Cô thực sự nghĩ nhà họ Lục ngồi không, vẫn không đối phó được tai họa như cô à.”
Trên trán Tư Mã Ngọc Như chảy đầy mồ hôi lạnh, tay chân bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Bà cụ lại nói thêm: “Sau khi Hiền Phương mang thai, cô lo lắng đứa bé trong bụng con bé uy hiếp tới kế hoạch của cô, cho nên sai Trương Thị Cẩm Lan giết người, muốn giết chết Hiền Phương.”
Toàn thân Tư Mã Ngọc Như đều căng thẳng, không nghĩ tới bà cụ vẫn luôn điều tra cô ta, lôi hết tất cả nợ cũ của cô ta ra.
Đây là muốn đẩy cô ta vào chỗ chết sao?

“Chuyện này không phải do con làm, không liên quan tới con, là có người muốn hãm hại con.”
Cô ta tuyệt đối không thừa nhận, chết cũng không nhận chuyện này.
Bà cụ tiếp tục nói: “Những chuyện mà cô và Tư Mã Minh Thịnh làm với nhà họ Mã, tôi cũng đã điều tra, hai chị em các cô như châu chấu, đi tới chỗ nào là muốn cắn nuốt chỗ đó.

Nhưng mà nên xử lý cô như thế nào, đó là chuyện của nhà họ Mã, tôi không xen vào.

Tôi lại nói chuyện khu nghỉ mát năm trước cho cô.

Cô lén cho bột phấn hạt anh đào vào trong nước ép của con Kiều An, muốn vu oan cho Hiền Phương, châm ngòi Kiều An đối phó Hiền Phương.

Sau khi kế hoạch thất bại, cô trực tiếp tìm người làm, muốn độc chết Hiền Phương và đứa bé.”
Tư Mã Ngọc Như rùng mình một cái: “Con không làm, con bị vu oan, chuyện này không có một chút liên quan nào tới con.”
“Người kia tôi đã tóm được, ông ta nói ra hết tất cả tội trạng của cô, cô muốn không thừa nhận cũng không được.

Những chứng cứ này tôi sẽ giao hết cho cảnh sát, cô đợi nói rõ mọi chuyện với cảnh sát đi.” Bà cụ lạnh lùng nói.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.