Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 889: Chỉ Có Thể Ngưỡng Mộ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đại Dao nấu canh xong, cho vào trong hộp giữ nhiệt, lại cho thêm mấy món ăn vào.
Hoa Hiền Phương cầm hộp giữ nhiệt lên: “Cơ thể em không tiện, để chị đưa qua giúp em, em ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt, phụ nữ mang thai ba tháng đầu quan trọng nhất, không thể qua loa.”
“Ồ…” Lâm Đại Dao gật đầu.
Hoa Hiền Phương đi tới bệnh viện.
Trong phòng khám ngoại khoa.
Một người phụ nữ ăn mặc vô cùng thời thượng đang ngồi trên ghế õng ẹo làm dáng.
Hôm nay cô ta là bệnh nhân cuối cùng.
“Bác sĩ Hoa, chân em đau quá, anh nhanh xem giúp em, xem có phải bị trẹo hay không?”
Hoa Phi không biết nên nói gì: “Cô Vương, tuần này cô đã đến đây bốn lần, chân của cô rất tốt, không bị làm sao.”
“Mấy hôm trước không đau, hôm nay lại bắt đầu đau.” Người phụ nữ chu môi.

“Nếu là như vậy, tôi đề nghị cô trở về bổ sung canxi.” Hoa Phi vẫn kiên nhẫn nói.
Người phụ nữ lấy chìa khóa xe trong túi ra: “Bác sĩ Hoa, em mới mua một chiếc xe Porsche, anh tan làm, có thể đi hóng gió với em được không?”
“Bác sĩ Hoa không rảnh.” Hoa Hiền Phương đi tới: “Cậu ấy muốn uống canh tình yêu với tôi.”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn cô một cái, sâu trong đáy mắt xuất hiện đố kỵ, người phụ nữ này quá đẹp rồi, chẳng trách bác sĩ Hoa không động lòng.
“Cô là vợ bác sĩ Hoa à?”
“Tôi là chị gái cậu ấy, chị gái ruột.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
Người phụ nữ nhẹ nhàng thở ra, không phải vợ thì tốt.
“Hóa ra là chị Hoa, gen nhà họ Hoa các chị thật tốt, cả đám đều giống như thần tiên.” Cô ta cười nói: “Chị Hoa, buổi tối em mời hai người đến Đường Các ăn cơm có được không? Ở đó có nhà hàng Nguyệt Hạ đồ ăn cấp ba sao, đồ ăn trong đó rất ngon.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Tôi nói cho cô biết, cho dù nhà hàng ngon tới mấy, cho dù đầu bếp giỏi tới mấy, cũng không làm đồ ăn ngon bằng em dâu tôi.

Tôi yêu cầu rất cao đối với em dâu, phải ra phòng khách, đi vào phòng bếp, không vượt qua khả năng bếp núc của đầu bếp cấp ba sao, thì không có khả năng theo đuổi cậu ấy.”
Bắp thịt trên mặt người phụ nữ co rúm: “Thường xuyên vào bếp sẽ biến thành mụ vợ già, em không muốn làn da của mình kém đi.”
“Chuyện này cô lại không hiểu rồi, nếu muốn buộc trái tim người đàn ông, thì phải buộc dạ dày của người đàn ông lại, nếu em dâu không có khả năng bếp núc tốt như vậy, sao có thể buộc trái tim của em trai tôi chứ.

Trừ khi có người vượt qua được em ấy, nếu không làm gì có cửa.” Hoa Hiền Phương nhếch miệng, cười mà như không cười nói.
Người phụ nữ bĩu môi: “Bố tôi là chủ tịch của một tập đoàn, nhà chúng tôi có rất nhiều tiền.

Nếu bác sĩ Hoa nguyện ý làm bạn với tôi, tôi sẽ tặng cho anh ấy một chiếc Porsche.”


Hoa, đều không điều tra rõ bối cảnh của cậu ấy.


Người ta là cậu chủ nhà giàu, chị gái là tổng giám đốc của tập đoàn châu báu, anh rể là tài phiệt đứng đầu phương đông, y tá trong viện chúng tôi không dám trèo cao, chỉ dám đứng ở góc bốn mươi lăm độ phía xa ngưỡng mộ, cô còn có thể có hi vọng sao?”
Toàn thân người phụ nữ chấn động, mặt đỏ bừng, xám xịt chạy trốn.
Đi tới ký túc xá, Hoa Hiền Phương đặt canh và đồ ăn lên trên bàn.
“Bộ dạng em trai chị đẹp trai như vậy, thực sự khiến người ta lo lắng.”
Hoa Phi làm mặt quỷ: “Chồng chị càng đẹp trai hơn, sao không thấy chị lo lắng?”
“Anh ấy là người đàn ông không cần lo lắng nhất trên địa cầu.” Hoa Hiền Phương cười ha ha.
“Vì sao ạ?” Hoa Phi nhíu mày.
“Bí mật.”
Hoa Phi uống một ngụm canh, vô cùng thỏa mãn, canh mà vợ mình hầm uống ngon nhất, không có gì sánh nổi.
“Chị, chị còn nhớ giáo sư Smith không? Chính là chuyên gia khoa não Harvard làm phẫu thuật cho em.”
“Ừm.” Hoa Hiền Phương gật đầu: “Làm sao vậy?”
“Ông ấy muốn em tới trường y Harvard đào tạo chuyên sâu.” Hoa Phi nói nhỏ, đổi giọng: “Nhưng mà Đại Dao mang thai, đến nước ngoài, em sợ cô ấy không quen.”
“Đây chính là cơ hội tốt, không thể bỏ qua, em có thể đợi Đại Dao sinh con xong lại đi.

Đến lúc đó Sênh Hạ cũng sẽ qua đó học, các em có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Hoa Hiền Phương cười hì hì nói.
“Vậy ạ.” Hoa Phi cười nói: “Có cô nhóc đó ở đây, Đại Dao chắc chắn không cảm thấy buồn chán.”
Bọn họ đang nói chuyện, di động của Hoa Hiền Phương vang lên, là Kiều An gọi tới, hẹn cô đi uống trà chiều.
Ăn cơm xong, Hoa Hiền Phương rời đi, để em trai nghỉ trưa.
Cô dẫn theo Kiến Dao và Kiến Diệp cùng đi uống trà.
Niên Niên đang ở bên trong chơi, cậu bé đã biết đi, nhìn thấy anh trai và chị gái, vui vẻ chạy tới: “Anh, chị!”

Kiến Dao hôn lên gương mặt cậu bé, đưa đồ chơi của mình cho cậu bé.
Niên Niên tưởng đồ ăn, vui vẻ cho vào trong miệng.
Kiến Dao vội vàng kéo tay cậu bé ra: “Thứ này không ăn được, là để chơi.”
Hoa Hiền Phương bế cậu bé lên: “Niên Niên, bác mang đồ ăn ngon tới cho cháu, đừng gấp.”
Cô đưa kẹo que cho cậu bé, để cậu bé mút.
Cậu bé liếm chèm chẹp rất vui vẻ.
“Ăn ngon không?” Hoa Hiền Phương cười hỏi.
Cậu bé vui vẻ gật đầu: “Ăn ngon ạ.”
Kiều An gọi Hoa Hiền Phương tới, không chỉ vì dùng trà, còn muốn hỏi chuyện đứa bé nhận tổ quy tông tiến hành thế nào.
“Đợi lúc mở tiệc trung thu, tôi sẽ nói với bà cụ.

Cần để Niên Niên và Kiến Nghi bồi dưỡng tình cảm mới được.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
Kiều An cũng nghĩ như vậy: “Tuần này tôi phải về nhà một chuyến, không tiện dẫn theo đứa bé, có thể để thằng bé ở nhà họ Lục mấy ngày không?”
“Được chứ.” Hoa Hiền Phương sảng khoái gật đầu, ôm lấy Niên Niên: “Niên Niên, đến nhà bác gái chơi, có được không?”
“Được ạ.” Niên Niên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như sữa.
Cậu bé rất thích Hoa Hiền Phương.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.