Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 210-2



Giao tiên mặc dù không ở đây nhưng từ sớm nó đã cảm ứng được tâm tình của tôi, biết chuyện gì xảy ra, tôi vừa lộ mặt một cái nó liền cười lớn, nói dâu có xấu xí thì sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, sợ cái gì, dù sao bọn họ cũng là quỷ, nếu như bọn họ dám thấy tôi không vừa mắt thì nó sẽ nuốt bọn họ cho tôi hả giận.

Tôi liền đấm cho nó một cái vào vai, bảo nó đừng nói nhảm, bọn họ là cha mẹ Tô Mộc, cẩn thận Tô Mộc biết lại đánh nó.

“Ư u, Dương Dương nhà ta đúng là con gái lớn không thể giữ lại nhà, còn chưa gặp mặt cha mẹ chồng đã bắt đầu bênh vực họ. Khi gặp Tô Mộc ta sẽ nói những lời này với hắn, ngươi cho là hắn có thể đánh được ông nội Giao tiên của ngươi sao?” Giao tiên liếc mắt, cười nhạo tôi.

Tôi lười để ý tới nó, nhìn hơn mười đứa trẻ trong phòng rầu rĩ, nhiều người như vậy xe của chúng tôi nhất định không chứa nổi, chỉ có thể đi xe khách đường dài. Cũng may hồn phách bọn chúng bị Giao tiên giam cấm, bây giờ bọn chúng trông rất ngây ngô, cũng rất nghe lời.

Cẩn thận một chút, tôi bảo Tô Đoàn đi liên lạc với xe khách trước, sau đó bọn họ tới đón chúng tôi ở cửa khách sạn, tóm lại những đứa trẻ này càng ít tiếp xúc với người ngoài càng tốt.

Bây giờ tôi có cảm giác mình như những kẻ lừa gạt buôn bán trẻ em vậy.

Cũng may Tô Đoàn tay chân nhanh nhẹn lại chịu tiêu tiền, không tới nửa giờ sau Tô Đoàn đã gọi điện thoại lên, bảo chúng tôi xuống, xe đã tới cửa.

Tôi không nhịn được khen cậu ấy vài câu, sau đó cùng Giao tiên một trước một sau hộ tống những đứa trẻ Diệp gia đi xuống. Quả nhiên trước cửa khách sạn có một chiếc xe du lịch đứng đợi, không đợi chúng tôi đi ra ngoài Tô Đoàn đã từ trên xe bước xuống.

Cùng đi với cậu ấy còn có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuội, xem bộ dáng có lẽ là tài xế xe, thấy chúng tôi mang mười đứa trẻ rõ ràng không bình thường liền sửng sốt một chút, sau đó hỏi Tô Đoàn: “Những đứa trẻ này là...”

“Viện mồ côi Giang Minh nhận mấy đứa trẻ chậm phát triển, bây giờ đưa về Giang Minh, làm phiền chú rồi.” Không đợi Tô Đoàn mở miệng tôi đã trả lời trước.

“À, ra là vậy.” Tài xế gật đầu một cái, nhìn những đứa trẻ mặc dù không bình thường nhưng cũng rất ngoan liền không nói gì, đỡ chúng tôi lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.