"Vương Lâm Lâm?" Tôi quay đầu lại nhìn cô gái vỗ vai tôi, kinh ngạc nói.
Cô ấy là học muội của tôi, lúc tôi đang học năm ba đại học thì cô ấy chỉ mới học năm nhất, vừa vặn so với tôi nhỏ hơn hai khóa. Cả hai đều tham gia CLB cầu lông của trường.Những lúc tôi không có việc gì làm, liền sẽ đi đến CLB cầu lông đánh một chút để thư giản, cho nên tôi cùng với cô ấy coi như cũng có quen biết. Nghe nói nhà cô ấy làm quan, mẹ là Phó cục trưởng thể dục thể thao, cho nên mang đến không ít lợi ích cho câu lạc bộ của chúng tôi. Trước kia khi CLB chúng tôi đánh giao hữu với trường học khác, sân bãi đều là do Vương Lâm Lâm giải quyết.
Gặp lại bạn cũ, tôi dĩ nhiên rất vui vẻ, bất quá tôi còn chưa kịp cùng ôn chuyện với cô ấy, tôi liền chú ý tới hai cảnh sát đi theo phía sau cô. Lúc này đang rất nghiêm nghị nhìn tôi chằm chằm, giống như đang nhìn tội phạm vậy, những ánh dò xét kia khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi liền nhìn trở lại, cũng đem hai người cảnh sát kia quan sát một lần, rồi hỏi Vương Lâm Lâm: "Đây là tình huống gì vậy, em phạm phải tội gì sao?"
Nghe thấy tôi hỏi, Vương Lâm Lâm nguyên bản vẻ mặt đang còn vui vẻ liền thay đổi, buồn bực nói: "Đừng nói nữa, em gần đây rất xui xẻo, người khác xảy ra chút chuyện, nhưng em lại bị cảnh sát để mắt tới, đi đâu cũng có người theo. Chúng ta đừng nói đến bọn họ nữa. Chị gần đây như thế nào rồi, sau khi tốt nghiệp sống có tốt hay không, hiện tại đang làm gì, sao lại quay về trường học thế?"
Mới một chút mà cô ấy đã hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, tôi cũng không biết nên trả lời cái nào trước cho tốt, tôi liền quay qua nói với cô ấy là tôi đặc biệt quay lại trường học vì gặp em, em tin không?
"Em mới không tin." Vương Lâm Lâm bĩu môi, nói xong ánh mắt liền rơi trên người Tô Mộc, chỉ nhìn thoáng qua, thần sắc trong nháy mắt liền phóng đại hào quang: "Học tỉ, vị soái ca này đi cùng chị sao? Anh ấy là đồng nghiệp của chị sao? Tên gọi là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái chưa?"
Lại một chuỗi câu hỏi liên tiếp được ném ra, tôi nhất thời bị Vương Lâm Lâm hỏi cho nhức đầu, liền kêu cô ấy dừng lại: " Anh ấy… Xem như là đồng nghiệp của chị đi, tên là Tô Mộc, năm nay hai mươi lăm tuổi, chưa có bạn gái, thế nhưng lại có vợ."
trên mặt Vương Lâm Lâm xẹt qua vẻ thất vọng, nói: "Hả? Đã có vợ rồi ư, mới hai mươi lăm tuổi đã kết hôn rồi, thật đáng tiếc."
Nói xong trên mặt cô ấy xẹt qua một tia thần bí, lén lén lút lút đem tôi kéo qua một bên, hỏi nếu tôi đã là đồng nghiệp của Tô Mộc vậy có phải tôi cũng làm cảnh sát hay không, quay về trường là vì phá vụ án nhảy sông sao.