Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 230-4



“Cũng bởi vì Chung Quỳ là hồn tích nên mọi người mới đem ông ta treo lên cửa, hồn tích là thứ khắc chế quỷ, đối với người sống không có ác ý cho nên đối với con người mà nói thì hồn tích là thần cũng không có gì khác nhau. Ngày xưa kỹ thuật in ấn chưa tốt, không thể vào từng nhà để vẽ hình Chung Quỳ cho nên ngày lễ ngày tết mọi người sẽ dùng giấy đỏ thẫm viết lên một chữ Tích dán lên cửa, cho dù chỉ một chữ cũng dư sức chấn nhiếp được quỷ vật.” Lần này là Đường Dũng nói, lúc anh ta nói chuyện ánh mắt như có như không nhìn về phía Tô Mộc, biểu tình rất phúc tạp, vừa có một tia cười trên sự đau khổ của người khác nhưng cũng có một vẻ lo âu khiến tôi không hiểu đến tột cùng anh ta đang có suy nghĩ gì. Là sợ lần này Tô Mộc chết ở trong tay hồn tích hay là sợ Tô Mộc lần này không chết ở trong tay hồn tích?

Không hiểu được biểu tình trên mặt Đường Dũng, trong lòng tôi cũng nặng trĩu. Hồn tích đối với Tô Mộc là nói giống như là quỷ của anh anh ấy vậy. Từ khi mới bắt đầu đã không thấy tăm hơi nụ cười trên mặt Tô Mộc đâu, đổi thành một gương mặt lạnh tanh không cảm xúc. Tôi biết bây giờ anh ấy cũng rất lo lắng, liền thử dò hỏi Tô Mộc: “Hay chúng ta đi thôi, dù sao Tô Đoàn đã gọi điện cho Tô Thịnh, chuyện này liền dựa vào bọn họ đi, chúng ta… lại đi những nơi khác bắt quỷ cho Giao tiên là được. Quả thực để ông ta đói mấy ngày cũng không có sao.”

“Không cần, sau này em cứ đi bên cạnh anh là được.” Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Anh ấy từ chối ngay lập tức?

Cái này khiến cho tôi có chút bất ngờ, nhưng trong vẻ mặt lạnh như băng của anh ấy khiến tôi cũng không dám tiếp tục làm phiền, chỉ đành gật đầu một cái sau đó tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn trưa xong tôi đi theo Tô Mộc không nói một lời, vốn cho rằng buổi chiều anh ấy sẽ mang tôi đi xem Tô Mộc bày trận, hoặc ở bờ sông vòng vo một chút tìm xem có thấy manh mối nào khác, kết quả anh ấy lại đưa tôi quay về kí túc xá nữ, nói anh ấy mệt muốn nghỉ trưa một chút. Còn dặn tôi không được thừa lúc anh ấy nghỉ trưa lại rời khỏi phòng kí túc.

Ơi trời, từ sau khi gặp Tô Mộc tôi thấy anh ấy với đồ ăn và ngủ nghỉ đều là có cũng được không có cũng được, giống như ăn và ngủ đối với anh ấy không quan trọng vậy, từ lúc nào anh ấy lại muốn ngủ trưa?

Nhưng tôi cũng biết bây giờ là thời điểm khác thường, Tô Mộc nhất định vì chuyện hồn tích mà phiền não, tôi cũng không nói thêm gì, gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.