Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 249-2



Có điều không biết tại sao tôi luôn cảm thấy người tí hon này có chút giống như đã từng quen biết, thật giống như đã gặp ở đâu, trông rất quen.

Nhưng ở tình huống này đầu óc tôi đang bị hưng phấn phủ lấy, căn bản không kịp ngẫm nghĩ nữa.

“Đây là nhân sâm thành tinh, bây giờ rất khó gặp được. Ngày nay nhân sâm hoang dã đã là cực phẩm khó tìm, tố tinh lại càng hiếm thấy, trên trăm cây nhân sâm hoang dã mới có thể có một cây được trời đất ưu đãi, hấp thu tinh hoa nhật quyện luyện hóa thành tinh. Nhìn hình dáng của nó có lẽ ít nhất phải được ba trăm năm. Không ngờ những tên kia nói trên internet còn thật đáng tin, nơi này quả thật có nhân sâm hoang dã, cũng là lão quỷ kia tốt số, ngay cả loại bảo bối như sâm tinh này cũng có thể để cho anh ta gặp được.” Đường Dũng nói, vừa nói trên mặt anh ta đã cười tươi như hoa, giống như trúng vé số năm triệu vậy.

“Sâm tinh?” Tôi nghe Đường Dũng nói khiến đầu óc ong ong, chờ Đường Dũng nói xong mới hiểu được ý anh ta nói về sâm tinh. Liền hỏi nhân sâm tinh có phải giống như yêu vật, mặc dù tôi đã nghe qua từ ‘tinh’ này nhưng trong đầu không có khái niệm gì về ‘tinh’, chỉ đối với ‘yêu’ có chút hiểu biết hơn một chút.

Đường Dũng gật đầu một cái nói không khác gì lắm, có câu tục ngữ ‘thực tu thành tinh, động tu thành yêu, người tu thành tiên’ ý chính là mỗi loài sinh vật tu luyện sẽ thành kết quả không giống nhau. Từ trình độ tu luyện mà nhìn thì ‘tinh’ với ‘yêu’ không sai biệt lắm, nhưng bởi vì ‘tinh’ có bản thể là thực vật cho nên tổng thể mà nói trí khôn sẽ kém một ít, cho dù thành tinh thì trí khôn cũng chỉ như động vật thông thường.

Còn động vậy khi thành yêu thì trí khôn có thể đạt tới mức như con người, cứ xem như vậy thì khi con người tu thành tiên trí khôn sẽ đạt tới một cảnh giới khác.

“Như vậy sâm tinh có phải là có công hiệu lợi hại hơn so với nhân sâm hoang dã bình thường? Tô Mộc ăn nó sẽ lập tức tỉnh lại?” Tôi hỏi Đường Dũng.

Thật ra thì kẻ ngu cũng biết sâm tinh so với nhân sâm sẽ tốt hơn nhiều, nhất định là đại bổ, nhưng chuyện liên quan tới việc Tô Mộc có thể tỉnh lại hay không nên tôi thận trọng một ít.

Đường Dũng nghe tôi hỏi ngu như vậy liền liếc mắt nhìn tôi giống như đang nhìn kẻ ngu, lúc này ánh mắt anh ta lại rất giống với ánh mắt Tô Mộc, mặt đầy vẻ chê bai: “Dương Dương ngốc của anh, em nhìn bộ dáng đáng yêu của sâm tinh thế kia mà em nhẫn tâm để lão quỷ ăn nó sao? Lão quỷ mà thật sự nuốt nó thì trong nháy mắt liền tiến hóa thành tích, đừng nói có thể tỉnh hay không mà em muốn lão ta đi tìm Diêm vương chửi nhau thì có lẽ lão cũng có gan đi. Chúng ta lấy vài cọng tóc trên người sâm tinh cũng đủ cho lão quỷ dùng rồi.”

“Nhưng sâm tinh không có tóc.” Tôi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.