“Được.” Thuồng luồng tiên lên tiếng, mặt nhe răng cười.
Ông ta vốn đang ở hình rắn, nhìn quá đáng sợ, hiện lại nhe răng cười nhìn vô cùng hung ác.
Người nọ ngơ ngác một lúc còn tưởng có thể tìm được cơ hội thoát thân, ngờ đâu Thuồng luồng tiên muốn ra tay với hắn, lập tức hoảng sợ la lên: “Đừng ra tay, tôi đâu nói không được đâu, con gái này sao lại nóng lòng vậy, chỉ cần các người chịu thả tôi ra, tôi cam đoan giải sáu giác quan cho bạn cô, không phải nói chứ thuật phong tỏa sáu giác quan là bí kĩ gia truyền của môn phái tôi, nếu không phải người của chúng tôi thì khó mà giải pháp thuật này, dù cô có biết được cao nhân khác nhưng phải phí nhiều thời gian mới được, thậm chí một năm chưa chắc đã tỉnh được.”
Nói đến đây hắn còn tự hào thêm, cứ như không có hắn thì Đường Dũng không tỉnh được nữa, hình như quên mất mạng nhỏ của hắn còn nằm trong tay Thuồng luồng tiên.
Tôi cũng lười tranh luận với hắn, giờ thì đúng thất là chúng tôi không biết làm gì thức tỉnh Đường Dũng, đành nể mặt hắn rồi gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho Thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng tiên hiểu ý tôi trong chớp mắt, thả ra người nọ quét đuôi rắn qua, rồi đưa nhưng cái đinh đồng vừa quét ra cho tôi cầm.
Người nọ thấy vậy xám xịt mặt mày, vẻ mặt lúng túng cười khổ nói: “Các người có cần phòng tôi như phòng cướp vậy không, dù sao cũng là người Trung Quốc với nhau, pháp khí của tôi cũng không làm gì được các người, cơ bản không uy hiếp được gì mấy người.”
“Bớt xàm đi, ông đây khó chịu khi nhìn mấy cái đinh của người đó?” Thuồng luồng tiên ác độc nói.
Thấy Thuồng luồng tiên hung dữ, người nọ không nói gì nữa, ổn định lại tâm thần rồi quay đầu hỏi tôi Đường Dũng đâu, giờ hắn sẽ giải sáu giác quan cho Đường Dũng ngay, từ nay về sau ai đi đường nấy, không can thiệp việc ai hấp thu chân long mạch nữa, về sau ai có thể bắt được long mạch thì nhìn bản lãnh của người đó thôi.