Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 276-4



Tôi không nhịn được cười thầm trong bụng, dù sao Lưu Tài cũng là ông già hơn năm mươi tuổi mà vẫn quá ngây thơ, tôi vừa nói vậy ông ta liền thừa nhận. Nếu như đó là Tô Mộc thì không có chứng cớ xác thật khẳng định anh ấy sẽ không thừa nhận. Thậm chí cho dù lấy ra chứng cớ thì với tính cách của Tô Mộc cũng sẽ là loại phản ứng: Có chết ta cũng không thừa nhận, ngươi có thể làm gì?

Mặc dù tôi cười thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì khác lạ, cố gắng tỏ ra cao thâm khó lường, học cách vòng vo của Tô Mộc, nói: “Tôi là ai? Cũng vô danh tiểu tốt thôi, có nói ra thì ông cũng không biết. Có điều sư phụ ông không vô danh tiểu tôi như ông nói, tên tuổi ông ấy như sấm bên tai, hơn nữa tôi cùng ông ấy không chỉ qua lại một lần. Nếu ông là học trò của ông ấy vậy giữa chúng ta không cần khách khí, cũng coi như chúng ta có nửa quen biết.

“Thật, cô còn quen biết sư gia?” Thấy tôi nói như vậy  rõ ràng tinh thần Lưu Tài buông lỏng một chút.

Có điều ông ta vẫn bán tín bán nghi quan sát tôi mấy lần, thấy trên mặt tôi không nhìn ra được biểu tình gì, rốt cuộc mới nói: “Không ngờ cô tuổi còn nhỏ mà có bối cảnh lại sâu như vậy, sau này tiền đồ nhất định không hạn lượng. Nếu cô đã biết vậy thì tôi cũng sẽ không giấu cô, quả thật sư phụ cho tôi một cây định, bảo tôi canh giữ chùa ở Pattay chờ các ngươi đến. Ông ấy nói các ngươi cũng đến để cướp đoạt long mạch, bảo tôi giám sát các ngươi trên đường, nếu có cơ hội thì giết chết bạn của cô. Nhưng bên cạnh cô có vị đại nhân rắn thần này thực lực quá mạnh, tôi không tìm được cơ hội, thấy các ngươi cũng đến Băng Cốc cho nên tôi mới bất đắc dĩ ra tay.”

Không đợi Lưu Tài nói xong, Giao tiên đi phía trước đợt nhiên quay đầu lại, mặt đầy khó chịu trợn mắt nhìn Luu Tài, nói: “Rắn thần cái đầu ngươi! Ngươi có mắt không? Ông đây là thuồng luồng, sắp hóa rồng! Đừng có nói rắn này rắn kia, thật khó nghe! Ngươi là không tôn trọng với ông đây.”

Lưu Tài không nghĩ mình chỉ thuận miệng nói một câu cũng lại chọc tới vị sát tinh trước mặt kia liền sợ hãi, mặt trắng bệch vội vàng xin lôi: “Thật xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, Giao long đại nhân, đại nhân đại lượng đừng chấp tôi…”

Nghe được Lưu Tài gọi mình là Giao long đại nhân, sắc mặt Giao tiên lúc này mới hòa hoãn mấy phần, cao ngạo hừ một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên tôi nhận ra một chuyện, chúng tôi đã đi loanh quanh kế cận long mạch một hồi lâu, không chỉ không tìm được Tô Mộc mà ngay cả mấy ánh nến vừa rồi còn thấy được từ trên trời lúc này cũng không thấy đâu, đây là điều không hợp lý a, mặc dù những ánh nến kia vừa rồi tương đối phân tán nhưng đi lâu như vậy cũng phải thấy một hai cái chứ?

Tôi liền có dự cảm không tốt, gọi Giao tiên một tiếng, bảo ông ta khoan hãy đi đã.

Ngay sau đó Giao tiên cũng cảm nhận được suy nghĩ trong lòng tôi, khẽ ‘à’ một tiếng, nhìn xung quanh một chút. Còn đang suy nghĩ có nên bay lên không trung nhìn xuống dưới hay không thì đột nhiên phía sau chính tôi truyền tới một tiếng kêu. Sau lưng có người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.