Còn tại sao Tô Mộc lại không bị sao, cái này lại càng dễ hiểu, bởi vì hồn tích kia là thân thích của Tô Mộc, cùng một phe với chúng tôi cho nên vừa rồi ông ta mới cứu mạng tôi ngay trước miệng của con rồng.
Nói xong mặt tôi còn hiện lên vẻ tự đắc, khuyên bảo Lâm Yến Nhi có ý đồ xấu gì thì tốt nhất nên dừng lại, thực lực hồn tích vừa rồi cô ta cũng thấy, nếu như lúc này gây chuyện với chúng tôi thì nhất định hồn tích sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Lâm Yến Nhi không lên tiếng, xung quanh cô ta vẫn tản ra mùi vị uy hiếp nhưng bây giờ cô ta đã bị thương nặng, ngay cả Đao Minh sắc mặt cũng không quá tốt, dĩ nhiên không dám gây chuyện với tôi. Nghĩ vậy nên tôi cho rằng tôi đã nói đến mức này thì bọn họ cũng nên rút lui.
Nhưng ngoài dự liệu của tôi, bọn họ không có chút ý nào là muốn rút lui. Sau khi biết được thư sinh kia là hồn tích, Lâm Yến Nhi liền lui về phía sau, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng ngồi xuống nhắm mắt một lòng một dạ chữa thương.
Lần này liền đến phiên tôi lo lắng, vốn nghĩ mượn danh tiếng hồn tích để hù dọa cô ta, mặc dù tôi không ưa cô ta từ rất lâu rồi nhưng quả thật tôi không đủ sức gây khó dễ cho cô ta. Bây giờ cô ta lại chữa thương ngay bên cạnh tội, lỡ như một lát cô ta hồi phục, hồn tích cùng Tô Mộc chưa đi ra thì không phải tôi sẽ bị cô ta làm thịt?
Nghĩ đến cục diện có thể phát sinh tôi bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ to gan độc ác.
Có nên thừa dịp bây giờ đánh lén cô ta hay không?
Cô ta suýt chút nữa giết chết tôi, hơn nữa năm đó chính là cô ta làm hại cả nhà Tô Mộc bị diệt khẩu, bây giờ tôi đánh lén cô ta hẳn cũng không tính là thừa dịp người gặp nguy đi?
Huống chi cho dù tôi thừa dịp người khác gặp nguy thì thế nào, so với cô ta thì tôi đã là quá nhân từ!
Trong lòng suy nghĩ, xung quanh thân thể tôi đã không tự chủ bao trùm một tầng yêu khí, yêu khí kia chạm phải âm khí vừa rồi Lâm Yến Nhi tỏa ra liền tóe lên tia lửa đùng đùng, nhìn qua có vẻ rất lợi hại.
Chỉ tiếc gây động tĩnh quá lớn, tôi vừa kéo yêu khí ra thì Lâm Yến Nhi liền chú ý tới hành động của tôi, chợt mở mắt, mặt lạnh như băng nhìn tôi.
Tôi có chút lúng túng, muốn thừa dịp Lâm Yến Nhi đang chữa thương mà đánh lén, bây giờ thì hay rồi, bị người ta bắt tại trận.
Nhưng bây giờ tôi cũng không để ý nhiều như vậy, cơ hội khó có được, tôi đưa mắt trực tiếp nhìn vào ánh mắt Lâm Yến Nhi, cũng không nói gì với cô ta, điều khiển yêu khí biến thành hình một con dao lao về phía cô ta.
Sắc mặt Lâm Yến Nhi cả kinh, có lẽ cô ta không nghĩ tôi có gan ra tay với cô ta, nhưng bất chợt người cô ta lóe lên biến mất tránh đòn tấn công của tôi, sau đó xuất hiện ở sau lưng tôi, nói: “Ngươi nhất định phải ra tay với ta sao? Mặc dù bây giờ ta bị thương nhẹ nhưng với bản lãnh của ngươi còn chưa thể khiến ta tổn thương được. Ngươi không sợ sau khi thương thế của lành lại ta sẽ giết ngươi?”
“Cho dù bây giờ tôi không đánh lén cô thì cô cũng chưa từng khách khí với tôi, nếu không phải mấy lần tôi tốt số đã bị cô giết nhiều lần.” Tôi cười lạnh nói.
Vốn vừa rồi tôi ra tay cũng không chắc chắn lắm, bây giờ thấy Lâm Yến Nhi chẳng qua chỉ né tránh mà không đánh trả, trong nháy mắt lòng tin của tôi tăng lên nhiều, bước nhanh xống về hướng Lâm Yến Nhi.
Sắc mặt Lâm Yến Nhi có chút khó coi, né tránh vài lần động tác của cô ta rõ ràng chậm chạp hơn một ít, rơi vào thế yếu. Ngay khi tôi sắp vọt tới trước mặt cô ta thì bỗng nhiếu mắt cô ta lóe lên, cũng không né mà ngược lại nghênh đón tôi, nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta bị thương thì ngươi có thể giết được ta? Ta là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Tô Mộc, cùng anh ấy mai táng chung huyệt hơn một trăm năm, anh ấy sẽ không để cho ngươi giết ta. Không tin hai chúng ta đánh cuộc?”
“Ai muốn cùng cô đánh cuộc, lúc này còn nói lời này còn có ý nghĩa sao?” Tôi cười lạnh một tiếng. Tô Mộc ghét cô ta thế nào tôi cũng biết, lúc sắp chết Lâm Yến Nhi vẫn nghĩ biện pháp phá đám tình cảm giữa tôi và Tô Mộc, thật là buồn cười.
Vừa nói tôi đã ép tới gần trước mặt cô ta, con dao yêu khí trong tay hướng về tim cô ta đâm tới.