Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 305



Tôi tức giận gầm lên một liếng, lúc này mới nhận ra.

Chẳng trách Đường Dũng lại tích cực hỏi tôi số tiện này định xử lý như thế nào, hóa ra muốn mò mỡ từ tôi.

Tôi mắng anh ta một lúc, sau đó lại thu lại tấm chi phiếu giao cho Giao tiên giữ, chuyện đơn giản như gửi ngân hàng tôi cũng không cần làm phiền Đường Dũng.

Đường Dũng bị tôi phơi bày liền lúng túng cười theo, dọc đường đều luôn miệng giải thích. Nói anh ta keo kiệt như vậy cũng vì tương lại của chúng tôi, chuyện khác không nói, anh ta nhất định phải mua một căn biệt thự lớn, có kém lắm cũng phải tốt như biệt thự Phùng Đông, cái này thì hơn mấy triệu lận, sau này còn có chi phí hôn lễ, chi phí sinh con… cái gì cũng cần tới tiền cho nên bây giờ anh ta phải tiết kiệm một ít.

Vừa nói mặt anh ta đầy nịnh nọt ôm cánh tay tôi, còn dụi dụi mặt vào cánh tay tôi giống như chó nhỏ vậy.

Tôi đã lười nhấn mạnh chuyện sẽ không kết hôn với anh ta, liền quay mặt ra ngoài của xe không muốn nhìn anh ta nữa.

Đường Dũng ôm tay tôi nịnh nọt không được đáp lại cũng cảm thấy không có ý nghĩa liền buông ra, rồi lấy túi da rắn từ trên vai anh ta xuống, sau khi mở túi da rắn ra thì một quả cầu lửa lớn màu đỏ liền chui ra.

Chính là hồ yêu lúc trước đã bám vào người Tôn Thiên Nhiên.

Lúc trước tôi bận bịu nhận tiền đã quên mất nó, không nghĩ tới Đường Dũng lại luôn mang nó trên người.

“Anh mang nó theo làm gì, tiền chúng ta đã nhận, cứu cũng đã cứu rồi, anh thật sự định giết chết nó sao? Để nó đi đi.” Tôi hỏi Đường Dũng.

Nói xong tôi chợt nhớ tới một chuyện, hỏi hồ ly: “Vợ ngươi không phải còn bám trên người mẹ Tôn Thiên Nhiên sao, đã ra chưa? Vừa rồi bận bịu thu phục ngươi đã quên mất cả vợ ngươi.”

“Đã ra, đã ra.” Hồ ly đỏ nghe thấy tôi nhắc đến vợ nó liền nói: “Ta cũng mới nhận được tin tức của vợ, nói là biết nguyên nhân lần này là tiên nghịch, không cần đuổi cũng sẽ tự ra để nói cho các vị đại tiên.”

“Đại tiên cái đầu ngươi, người khác gọi như vậy thì được, ngươi còn gọi theo làm cái gì, khác gì như đang gọi kẻ giang hồ lừa bịp không!” Đường Dũng giơ tay lên đập cho hồ ly đỏ một cái, mắng.

Hồ ly đỏ bị đánh cũng không dám lên tiếng, trên mặt vẫn mang nụ cười giảo hoạt như cũ, mắt ti hí chuyển động, nhìn Đường Dũng, nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt dừng trên người của Giao tiên, chần chờ nói: “Ngài là.. Long thần đại nhân?”

Lúc này Giao tiên ngồi trên xe trong hình dáng loại người, chẳng trách hồ ly đỏ không dám nhận.

Khi được Giao tiên khẳng định, mắt hồ ly đỏ liền lộ ra ánh mắt hâm mộ, miệng còn lẩm bẩm có thể biến thành người thật tốt, đáng tiếc đời này nó không có cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.