Sâm tinh được tháo sợi chỉ đỏ, lúc này đang vui vẻ khoa chân múa tay, thật giống như đứa con nít vậy.
Tôi nhìn bộ dáng hết sức phấn khởi của sâm tinh không tự chủ cũng mỉm cười theo, hỏi sâm tinh: “Bây giờ thì tốt rồi, huyết khế được hủy bỏ. Tiếp theo ngươi có tính toán gì không? Sẽ trở về rừng Thần Nông sao?”
“Ta sẽ không nói cho ngươi, để cho các ngươi biết lại đi bắt ta sao, hừ…” Sâm tinh liền liếc mắt, mặt đầy vẻ cẩn thận.
Xem bộ dáng của nó thế kia chín mươi chín phần trăm là sẽ về rừng Thần Nông rồi, tôi cười một tiếng, đang muốn nói lời từ biệt thì sâm tinh đã khoan một cái chui xuống đất, chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
…
Thật đúng là bản tính khó dời, không còn trói buộc ngay cả một câu chào nó cũng không nói.
Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng, bước nhanh đuổi theo Giao tiên.
Vốn chúng tôi mang theo Đường Dũng là có thể rời đi, nhưng đi tới trước mộ mới phát hiện trưởng thôn cùng Lại Cửu vẫn còn nằm sõng soài trên mặt đất, còn chưa tỉnh lại.
Cũng may bọn họ chẳng qua là bị cơn lốc của tổ tiên Tô gia khiến cho ngất đi, trên người không có bất kỳ vết thương gì, thứ duy nhất không ổn định chính là hồn phách bị chấn động có chút không yên.
Giao tiên nói chuyện này cũng không cần chữa trị, một lúc sau là tự có thể tỉnh lại. Chỉ là sau khi tỉnh lại có thể sẽ để lại một ít di chứng, nói ví dụ như mất trí nhớ ngắn hạn, hoặc là chóng mặt buồn nôn, nghiêm trọng hơn có thể méo mồm méo miệng…
Những chuyện này mỗi người sẽ bị khác nhau, có điều chỉ cần ba ngày sau phần lớn đều sẽ tốt, cũng không cần chú ý nhiều.
Chẳng qua bây giờ Giao tiên đang cõng Đường Dũng, quả thật không thể mang thêm trưởng thôn cùng Lại Cửu.
Hai bọn họ đều là đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên tôi cũng không cõng nổi, làm sao đem họ về được cũng là vấn đề.
Cuối cùng vẫn là Đường Dũng tìm ra cách, bảo tôi lấy trong túi xách của anh ta hai cây hương chiêu hồn rồi đốt.