“Nếu ngươi khăng khăng yêu gương mặt này như vậy sẽ để ngươi chết vì nó, cũng coi như là có nhân có quả.” Yêu Thần nhỏ giọng nói.
Vừa nói hắn vừa ngẩng gương mặt của Tô Mộc lên hướng về phía tôi mỉm cười, trong nháy mắt giống như có gió xuân phất qua khiến toàn thân tôi ấm áp.
Yêu khí xung quanh tôi liền xìu xuống, thật giống như bị thuần phục. Cây kiếm yêu khí cầm trong tay cũng bắt đầu bị tan ra, cuối cùng hóa thành một luồng khí phiêu tán theo gió.
Tôi quả thật không ra tay được.
Cho dù biết rõ bây giờ người muốn giết tôi không phải Tô Mộc, tôi cũng đang ở tình cảnh nguy hiểm, nhưng đối mặt với gương mặt này của Tô Mộc tôi không cách nào kháng cự. Quả thật tôi không nỡ ra tay, tôi sợ có chút xíu không chú ý sẽ khiến Tô Mộc bị thương, khiến cho chúng tôi phải xa cách vĩnh viễn.
“A ha, không ngờ ngươi lại có cảm tình sâu như vậy với con cờ kia. Không biết ‘hắn’ sẽ có cảm tưởng thế nào.” Yêu Thần thấy tôi không còn chống cự bất chợt cười to, nói.