Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 357



Có phật bài Long Phù Khôn cho, Tô Mộc tiến vào căn biệt thự Phùng Đông khong chút khó khăn, trực tiếp bị tôi ôm trở về phòng ngủ trên lầu hai.

Mới vừa đi vào tôi đã không kịp đợi, đưa tay vào trong áo Tô Mộc, muốn giúp anh ấy cởi quần áo.

Chẳng qua quần áo còn chưa cởi ra thì ánh mắt tôi đột nhiên thấy còn có người đứng trong phòng.

Tôi hoảng sợ dựng cả tóc gay, buông Tô Mộc ra rồi nghiêng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bóng nhỏ đứng trong góc phòng kia chính là em họ tôi.

Hồn phách của em tôi vẫn chưa hoàn toàn thu thập được cho nên thần chí còn chưa tới mức người bình thường. Nhưng có phách Tước Âm, ánh mắt em tôi vẫn chú ý đến người Tô Mộc, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô mộc, trên mặt còn lộ ra một vẻ mê mang.

“À, đây là em họ em, anh đã gặp. Em cũng không nghĩ em ấy sẽ ở trong phòng ngủ của chúng ta, anh chờ em một chút em sẽ đưa em ấy đi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm. Khoảng thời gian này trải qua quá nhiều chuyện khiến tôi thậm chí còn quên mất chuyện em gái tôi vẫn còn ở trong biệt thự.

Sau khi giải thích với Tô Mộc một chút tôi liền đi tới chỗ em gái, muốn đưa em tôi để ở phòng khác. Dẫu sao bây giờ mặc dù tâm trí em tôi không đầy đủ nhưng có một người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm thì cũng sẽ rất không thoải mái, huống chi tôi còn phải cùng Tô Mộc làm chuyện thẹn thùng.

Lúc này, em họ vốn luôn ngây ngô lại cử động!

Dường như em tôi không thấy tôi mà cứng ngắc đi về phía Tô Mộc, vừa đi còn vừa nâng cánh tay lên giống như muốn sờ Tô Mộc.

Tôi nhất thời căng thẳng trong lòng, phản ứng này của em họ tôi rất khác thường!

Từ khi em tôi được Đường Dũng mang về từ Thái Lan vẫn luôn ngơ ngác ngây ngốc, từ lúc nào biết chủ động như vậy?

Huống chi mục tiêu của em tôi rất rõ ràng, chạy thẳng tới Tô Mộc. Lúc này hồn phách Tô Mộc đang yêu ớt, nếu như em họ tôi bị điều khiển bởi lời nguyền nào thì Tô Mộc chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm?!

Khi trong đầu tôi xuất hiện ý niệm này ngay tập tức thân thể lóe lên, chắn trước mặt Tô Mộc.

Chỉ có điều đối phương là em họ tôi, tôi không dám tùy tiện ra tay với nó, chỉ có thể vội vàng ngăn giữa em tôi và Tô Mộc, muốn xem rốt cuộc em tôi muốn làm gì.

“Dương Dương, đừng lo lắng. Dường như em họ không có ác ý với anh.” Tô Mộc nhìn bộ dáng như đang gặp kẻ địch của tôi liền vỗ vỗ bả vai tôi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.