Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 357-3



Đại khái năm phút sau Tô Mộc lần nữa trở lại phòng ngủ. Anh ấy thấy tôi không tắm cũng không hề bất ngờ, thật giống như vốn cũng không trông đợi tôi sẽ nghe theo lời anh ấy. Sau khi đi vào liền ngồi ở trên giường, hai tay ôm lấy tôi, để tôi ngồi ở trên đùi anh ấy, nhìn tôi nói: “Có gì muốn hỏi, hỏi đi.”

Giọng anh ấy có chút trầm thấp nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn tràn đầy cưng chiều.

Tôi liền nói: “Vừa rồi em họ là thế nào? Sao em ấy lại xuất hiện ở trong phòng ngủ? Em ấy ở trong phòng ngủ chính là vì chờ anh? Em ấy nói gì với anh?”

“Hẳn là đặc biệt chờ anh. Em biết, bọn anh đều là quỷ, em ấy có thể cảm ứng được anh.” Tô Mộc cười một tiếng với tôi, khóe miệng xuất hiện một chút khổ sở, nói: “Thật xin lỗi Dương Dương, là anh không tốt. Vốn anh đồng ý gộp đủ phách Thi Cầu cùng Tước Âm của em ấy sẽ đưa cô ấy đi đầu thai, để cho em ấy cùng nhà mợ đoàn tụ, nhưng bây giờ…”

“Bây giờ thế nào?” Tôi hỏi.

Đồng thời trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là bởi vì nguyên nhân này.

“Bây giờ chính anh cũng không mạnh hơn em ấy bao nhiêu, làm sao còn có thể giúp em ấy đầu thai.” Tô Mộc cười thảm một tiếng, vẻ mặt hết sức tịch mịch.

Trông thấy tô Mộc như vậy lòng tôi cảm thấy khó chịu như bị kim châm, Tô Mộc luôn kiêu ngạo hùng mạnh, đây là lần đầu tiên anh ấy tỏ ra bất lực như vậy.

Tôi liền ôm đầu anh ấy, an ủi: “Không sao, bây giờ anh yếu ớt chẳng qua chỉ là tạm thời thôi, sẽ lại trở nên mạnh mẽ. Hay chúng ta trở về mộ đi, nơi đó có âm huyệt, có nhiều âm khí có thể cung cấp cho anh tu luyện. Hơn nữa em bây giờ cũng là thần, chúng ta có thể ở lại đó trong một thời gian dài, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, quả thực mười năm hay trăm năm cũng được, em đều nguyện ý theo anh.”

“Đồ ngốc.” Tô Mộc cười nhẹ một tiếng.

Sau đó anh ấy dừng một chút, ưu tư trầm thấp bỗng nhiên được quét sạch, ngửa đầu hỏi tôi.

“Nha đầu ngốc, anh bây giờ yếu ớt như vậy em có chê anh không?”

“Dĩ nhiên sẽ không. Mặc dù thực lực của anh trở nên kém nhưng vẫn rất lợi hại đối với em, hai chúng ta lợi hại không giống nhau. Huống chi anh đẹp trai như vậy, em cám ơn trời đất còn chưa đủ, có tư cách gì chê anh?” Tôi liền nói.

“Em cũng là bởi vì tướng mạo mới thích anh?” Sắc mặt Tô Mộc tối sầm, trên mặt vạch qua một tia khó chịu.

Tôi liền ý thức được câu trả lời của tôi sai, cười lấy lòng: “Không riêng gì mặt, còn có vóc người, còn có… cậu nhỏ.”

“Lộc Dương…” Giọng Tô Mộc trầm thấp hơn mấy phần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, có loại cảm giác muốn cắn tôi.

Tôi theo bản năng rụt cổ lại, trong lòng có chút hơi sợ, từ trên người anh ấy nhảy lên.

Vừa mới đứng thẳng người lên tôi liền phục hồi lại tinh thần, không đúng a, bây giờ tôi đã thành thần còn sợ Tô Mộc xù lông?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.