Thấy tôi lập tức có tinh thần, Tô Mộc im lặng cười cười, nói hiện tại tôi cũng là thần, không nghĩ tới còn tham tiền như thế, nghe được có quà liền lên tinh thần.
Tôi liền bất mãn, trừng mắt nhìn Tô Mộc hỏi tham tiền thì sao? Thần liền không tham tiền à?
Vừa nói tôi lại nói về cuộc sống sau khi kết hôn hỏi Tô Mộc có tính toán gì, chờ kết hôn xong trở về nước, có phải hay không cũng học theo Tô Thịnh mở một công ty hàng yêu trừ ma,giải trừ tai ương gì đó.
Dù sao hiện tại tôi cũng là thần, tà vật có thể đối nghịch với tôi không còn nhiều, nghĩ đến việc dựa vào đây mà kiếm tiền hẳn là sẽ dễ dàng.
"Không có tiền đồ." Tô Mộc cười mắng tôi.
Mắng xong lại đột nhiên không lên tiếng, giống như nhớ tới cái gì.
Bầu không khí giữa chúng tôi trong nháy mắt trở nên hơi nặng nề.
Tôi không khỏi quay đầu nhìn Tô Mộc, hỏi sao anh đột nhiên không nói nữa?
"Không có gì, chỉ là nghĩ đến cuộc sống sau này, hơi xúc động." Tô Mộc nói.
Anh cười lắc đầu, sau đó lực chú ý đặt vào tay lái, chăm chú lái xe, nụ cười nơi khóe miệng cũng dần nhiễm lên một tia đắng chát.
Tia đắng chát chợt lóe lên, nhưng không thể trốn qua con mắt của tôi.
Tôi lập tức bắt lấy cánh tay Tô Mộc, vươn mặt đến trước mặt Tô Mộc, chăm chú nhìn chằm chằm anh, khẩn trương nói: "Tô Mộc, anh có chuyện giấu em đúng không?"
"không có, không phải anh đã đáp ứng em rồi sao, chuyện sau này đều không lừa em." Tô Mộc nhíu mày lại, con người bỗng nhiên co rụt lại, giống như bị tôi đoán trúng gì đó.
Lại như bất mãn vì tôi hoài nghi anh.
Tôi càng thêm hồ nghi.
Thế nhưng gợn sóng trong mắt Tô Mộc liền biến mất tăm mất tích sau một giấy, sau đó liền khôi phục bình thường, chân thành nhìn tôi, giống như tất cả mọi người trên thế giới này lừa tôi, anh cũng sẽ không lừa gạt tôi vậy.
Tôikhông thể làm gì khác hơn là hồ nghi nhìn anh một lúc, rồi thu lại ánh mắt, cảnh cáo anh tốt nhất đừng giấu giếm tôi cái gì, không thì tôi sẽ giận!