Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 370-2



Trong lòng tôi mơ hồ có dự cảm không tốt, dứt khoát không kêu Giao tiên nữa, trước tiên cách xa cái hộp gỗ kia, quan sát một chút rồi tính.

Ngay khi tôi định lui về trên giường nghỉ ngơi thì cổ khí tức lạnh lẽo lúc trước chui trở lại hộp đã ‘vèo’ một cái lại bay ra, hơn nữa không còn dè dặt như vừa rồi mà lúc này nó lao tới rất mạnh mẽ, nhào thẳng về phía tôi, hơn nữa khí tức cũng lớn mạnh hơn rất nhiều.

Tôi theo bản năng lui về phía sau, lui vài bước lưng tôi đã chạm vào tường, chiếc giường sang trọng kiểu châu Âu đã bị tôi đạp ra mấy cái lỗ thủng, yêu khí xanh đậm trong khoảnh khắc trải rộng toàn thân tôi nghênh đón khí tức lạnh lẽo đang hung hăng lao tới kia.

‘Bụp’ một tiếng, chỉ cảm thấy sự rung lắc nhỏ, hai cổ khí tức to lớn đụng vào nhau nhưng lại không phát ra một trận long trời lở đất, cũng không có tiếng nổ gì mà chỉ giống như hai đại lực sĩ ngang sức ngang tài đăng giằng co một chỗ, không ai chịu để cho ai.

Một khí tức như hơi nóng đang lan tỏa khắp phòng, mặc dù không khiến bất kỳ đồ nào hư hỏng nhưng tôi biết hai cổ khí tức kia đang đạt trạng thái cân bằng nào đó, chỉ cần hơi có một chút động tĩnh thì trong nháy mắt hai cổ khí tức sẽ như núi sụp, tạo thành uy lực cực lớn.

Tôi sợ hãi không dám hành động gì thêm, đầu óc giống như tín hiệu bị quấy nhiễu, chỉ thấy ong ong.

Đây tột cùng là thứ gì?

Khí tức bên trong lại có thể có thực lực ngang bằng với yêu khí của tôi? Tôi bây giờ đã là thần, trong trời đất có thể khi dễ tôi không có mấy người, vậy mà bây giờ tôi lại bị một chiếc hộp gỗ chế trụ!

Đầu óc tôi rối bời, không dám nhúc nhích sợ phá hỏng sự cân bằng của hai cổ khí tức này.

Ngay lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ nhè nhẹ, có người bên ngoài lên tiếng: “Tô phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài có muốn đi ra ngay bây giờ không?”

Là ông chủ Vương!

Sao lại trùng hợp như vậy, lúc nào không gọi lại gọi tôi ngay lúc này.

Mồ hôi lạnh trên trán tôi bắt đầu nhỏ xuống theo gò má, tiếng động ở cửa vừa rồi đã khiến cho cổ khí tức kia nhiễu động một chút, nếu còn có âm thanh lớn hơn nữa không không dám đảm bảo sự cân bằng này có mất đi ngay không!

Trong lúc nhất thời tôi không biết phải trả lời ông ta thế nào.

Thấy trong phòng không có động tĩnh gì, ông chủ vương gõ cửa lớn hơn một chút, miệng vẫn gọi Tô phu nhân, hỏi tôi có phải đã xảy ra vấn đề gì, nếu như cần giúp thì ông ta sẽ vào.

“Đừng…” Tôi thấy ông ta muốn đi vào, không nói lời nào cũng không được, không thể làm gì khác hơn đành lên tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.