“Giao tiên? Ông sao thế?” Thấy giao tiên như vậy trong lòng tôi không khỏi nhói một cái. Hơn nữa lúc trước khi tôi cùng Giao tiên bị mất đi sự câu thông tôi đã mơ hồ cảm giác thật giống như Giao tiên xảy ra chuyện.
Giao tiên không trả lời vấn đề của tôi, hai mắt trợn lên nhìn bông hoa Quỳ Dao trong tay tôi giống như đang nhìn thứ gì đó rất tà ác.
Phản ứng của ông ta mãnh liệt như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là vứt lại hoa Quỳ Dao, sau đó hỏi ông ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ông ta lại có thể đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi.
“Quỳ ca ca của ngươi thay đổi rồi! Ngươi cùng Tô Mộc đi nhanh lên, đi tới nơi không ai biết hai người. Hãy trốn đi, vĩnh viễn đường trở về Trung Quốc.” Thấy tôi ném hoa Quỳ Dao đi, Giao tiên mới trầm giọng nói.
Chớp mắt một cái sắc mặt ông ta đã âm trầm có thể nhỏ ra nước.
Tôi nhất thời ngây ngẩn, hỏi Giao tiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Quỳ ca ca biến thành dạng gì? Tại sao tôi lại phải trốn?
Hơn nữa ngày mai sẽ là hôn lễ của tôi, tôi có thể tránh đi nơi nào?
“Không kịp giải thích cho ngươi, ngươi chỉ cần làm theo ta nói là được. Bây giờ cầm bông hoa kia quay lại nhấn chìm xuống đáy nước, sau đó lập tức đi ngay, hôn lễ ngày mai hủy bỏ!” Giao tiên vội la lên.
Nhìn bộ dáng kia của ông ta thật giống như hận không tự mình làm được những chuyện này, nhưng ông ta sợ tích khí kia, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng thúc giục.
Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, Giao tiên sợ tích khí như vậy, chẳng lẽ ông ta đã chết? Bây giờ ông ta chẳng qua chỉ là hồn phách?
Sau khi toát ra ý nghĩ này tôi lần nữa nhìn Giao tiên, quả nhiên phát hiện thân thể ông ta có chút hơi mờ nhạt giống như là ánh sáng vậy. Chỉ là bởi vì ông ta khi còn sống có thực lực quá cao cho nên sau khi chết hồn phách mới có thể ngưng tụ khiến tôi nhìn qua không nhận được ra.
Xác nhận bây giờ Giao tiên chỉ là hồn phách đầu tôi liền ong lên một tiếng, choáng váng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang thứ này đi xử lý!” Thấy tôi không cử động Giao tiên lại càng cuống cuồng, giống như hoa Quỳ Dao tùy lúc có thể giết người vậy.
Nghe ông ta gầm lên một tiếng tôi mới phản ứng lại được, khóe mắt không tự chủ được đã ươn ướt, cũng không kịp hỏi Giao tiên chết như thế nào, vội vàng đem hoa Quỳ Dao nhét lại vào trong hộp gỗ rồi chạy nhanh tới bờ suối.
Với tốc độ của tôi, dường như chưa đầy một giây sau tôi đã tới bờ suối Tô Mộc nói.