Tôi nhướng mày, Tô Mộc vốn là quỷ, lại còn là lệ quỷ, dù trong xe có con ma khác, bắt nó là được, cần gì phải vứt xe lại mà chạy trốn chứ?
Đây không phải phong cách của Tô Mộc, hơn nữa Tô Mộc trước khi rời đi rõ ràng có nói không cho tôi tùy tiện xuống xe.
“Chồng à, trước hết chúng ta có thể không về nhà được không, vừa rồi lúc anh ăn cơm với cái cô Vy Vy kia em không ăn nổi gì hết, bây giờ cũng sắp chết đói rồi, chúng ta tìm nơi nào đó ăn cơm đã có được không?” Nghĩ vậy, tôi bèn hỏi Tô Mộc.
Quả nhiên, Tô Mộc sốt ruột gật đầu, nói tôi muốn ăn cái gì cũng được, bây giờ xuống xe trước, sau khi xuống xe anh ta sẽ dẫn tôi đi tìm đồ ăn!
Tô Mộc vừa dẫn tôi đi ăn xong, bây giờ anh ta lại nói dẫn tôi đi tìm đồ ăn, anh ta vốn không phải Tô Mộc.
Sau khi chắc chắn điều này, tôi quả thực lo lắng muốn chết, nhưng bây giờ mặc dù anh ta đã mở cửa xe nhưng lại không hề tiến vào, vẫn đứng bên ngoài cửa xe thúc giục tôi xuống xe, điều này nói rõ bên trong xe chắc chắn đã bị Tô Mộc hạ cấm chú nào đó, anh ta vốn không thể vào được!
Nghĩ thông suốt điều này, tôi bèn ây da một cái, làm bộ chân đau, nói với Tô Mộc giả là chân tôi bị thương, không ra được, kêu Tô Mộc vào trong ôm tôi.
Tô Mộc giả thấy vậy liền hiện lên chút sốt ruột, không hề tiến vào ôm tôi, mà lại gấp gáp vỗ trần xe, kêu tôi xuống xe trước, còn nói trong xe không gian nhỏ, anh ta ôm tôi không tiện, chờ sau khi tôi xuống xe, anh ta nhất định sẽ ôm tôi!
Trong lòng tôi cười nhạt, xem ra suy đoán của tôi không sai!
Biết anh ta không thể vào trong, trong lòng tôi lập tức cũng không còn lo lắng nữa, trực tiếp nhắm mắt lại, tỉ mỉ nhớ lại chú ngữ kích hoạt ngọc bội.
“Thủy thanh phù mệnh, động uyên chính hình, kim việt tiền đạo, lôi cổ hậu oanh...” Cùng với từng câu chú ngữ, ngọc bội cuối cùng cũng đã được tôi kích hoạt, tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, Tô Mộc giả thấy thế kinh hãi, lập tức định chạy, nhưng anh ta sao có thể nhanh hơn tốc độ ánh sáng, anh ta chưa kịp chạy thoát, ánh sáng vàng đã bao phủ toàn thân anh ta.
“Gào!” Tô Mộc giả lập tức kêu lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người đều vặn vẹo, như thể khớp xương bị đánh vỡ vậy, ngã thành một đống trên mặt đất.
Cùng lúc đó, bộ mặt của anh ta cũng bắt đầu thay đổi, khuôn mặt đẹp trai biến thành nước thịt nhão chảy xuống, lộ ra khuôn mặt màu xanh lè ban đầu.
Tôi thấy có hiệu quả, lại đọc chú ngữ trong miệng nhanh hơn, lúc tôi đang huyên thuyên đọc chú ngữ trong xe, một cánh tay đột nhiên ôm lấy thắt lưng tôi, lôi tôi ra khỏi xe, hỏi: “Dương Dương, em không sao chứ?”
Giọng nói bỉ ổi, bên cạnh còn xuất hiện bóng người nhỏ bé của Diệu Diệu, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Trong lòng tôi thả lỏng, lập tức chui ra khỏi vòng tay ở phía sau người, hỏi Đường Dũng: “Sao mọi người lại tới đây vậy?”
“Anh còn không tới, em bị ma ăn thịt rồi có khi cũng chẳng ai hay!” Đường Dũng tức giận trừng mắt nhìn tôi, sau đó anh ta dường như tức giận, khuôn mặt thâm trầm nhìn bốn phía, hỏi tôi: “Lão quỷ kia đâu?”
Anh ta đang hỏi Tô Mộc, tôi lắc đầu, nói: “Không biết, anh ấy vừa đi ra ngoài, tôi cũng không biết anh ấy đi làm gì nữa.”
Nói xong tôi cũng lo lắng, lẽ ra tình huống vừa rồi nguy hiểm như vậy, nếu ở cạnh tôi, Tô Mộc nhất định sẽ chạy đến cứu tôi.
Nhưng anh ta không hề tới, tới tận bây giờ cũng không xuất hiện, hơn nữa cũng không biết Trịnh Lâm đã chạy đi đâu rồi, anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Có Đường Dũng ở bên, con ma tóc kia đương nhiên sẽ không cần tôi đọc chú ngữ thêm nữa, anh ta kêu Diệu Diệu dẫn tôi qua một bên, sau đó lấy ra một nắm bột màu xám ở trong cái lon màu đỏ, ném lên người con ma tóc.
Con ma tóc kia lập tức kêu lên tiếng thét chói tai, thậm chí ngay cả cuộn mình cũng không được, trực tiếp té trên mặt đất, toàn thân run dữ dội.
Sau khi khống chế hoàn toàn con ma tóc kia, Đường Dũng lại lấy ra một chiếc bình nhỏ màu vàng, trực tiếp hướng miệng bình về phía con ma tóc kia, miệng đọc mấy câu tiếng Thái, ma tóc liền biến thành một luồng khói đen, bị hút vào trong bình.
Đậy nắp bình lại, Đường Dũng trực tiếp ném chiếc bình vào trong ba lô luôn mang theo người của anh ta như ném rác, sau đó nói với tôi: “Đi thôi.”
“Nhưng Tô Mộc còn chưa quay lại.” Trong lòng tôi hoảng hốt, nói.
“Anh ta đã vứt em ở đây rồi, em còn quan tâm đến anh ta làm gì, nếu không phải anh đây tới kịp thời, chỉ dựa vào việc em còn chưa luyện thành thục kỹ năng kích hoạt ngọc bội, em cho rằng em có thể khống chế cô ta được bao lâu?” Đường Dũng tức giận nói, nói xong anh ta còn kéo tay của tôi lại, nhét tôi vào trong xe muốn đưa tôi đi.
Tôi lập tức lo lắng, trực tiếp mở cửa xe nhảy xuống từ trong xe, nói: “Vậy thì tôi cũng phải đợi Tô Mộc, hơn nữa cho dù anh không ra tay, thì vừa nãy tôi cũng đã áp chế được con ma kia rồi.”
Nói rồi trong lòng tôi càng thêm lo lắng, thậm chí còn đi tới phía chiếc xe bị tai nạn của tổng giám đốc, vừa rồi Tô Mộc đến chỗ đó kiểm tra tình hình, không lý nào lại đột nhiên mất tích!
Nhưng tôi vừa đi chưa được mấy bước, Đường Dũng phía sau liền đuổi theo, thậm chí anh ta còn vác thẳng tôi lên vai như vác bao tải, còn không thèm ngồi xe về, định vác tôi đi về.
Tôi lập tức giằng co, đấm đá Đường Dũng liên tục, làm cho anh ta thả tôi xuống!
“Im lặng đi, nơi đây còn chưa an toàn.” Giọng nói của anh ta nghiêm túc đến lạ thường, sau đó thấy tôi không nghe lời, anh ta còn đưa tay đánh lên mông tôi một cái!
Tôi bị Đường Dũng đánh cho ngẩn người, lập tức im lặng.
Đường Dũng hiển nhiên không ngờ tôi lại đột nhiên im lặng như vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, nói: “Dương Dương?”
Tôi im lặng không lên tiếng, trong lòng ấm ức đến lạ thường.
Anh ta dám đánh mông tôi! Ngay cả Tô Mộc cũng không dám đánh mông tôi, anh ta dám đánh mông tôi!
Hơn nữa tôi cũng không có cố ý gây sự vô lý, tôi thật sự rất lo lắng cho Tô Mộc mà!
Thấy tôi không lên tiếng, Đường Dũng có hơi luống cuống, nói: “Cái đó, anh không cố ý đánh mông em đâu, có phải anh đánh em đau không?”
Nói rồi anh ta còn ngẩng đầu nhìn tôi thêm lần nữa, sau đó anh ta lại còn giơ tay lên, đặt lên mông của tôi, xoa xoa cho tôi.
Tôi lập tức hét ầm lên, đưa chân đá văng Đường Dũng, mạnh mẽ tuột xuống khỏi người anh ta, ngã nặng nề trên mặt đất.
Sau đó, tôi hoảng sợ nhìn Đường Dũng, mắng: “Đồ dê xồm!”
“Anh không có ý ăn hiếp em đâu, đây chẳng phải là đánh em đau, muốn xoa cho em sao?” Đường Dũng nghiêm túc nhìn tôi, như thể anh ta là chính nhân quân tử vậy.
Ngay cả Diệu Diệu cũng chạy tới đỡ tôi, nói giúp cho Đường Dũng: “Chị à, đại ca của em không cố ý đâu, chị có biết là vừa nhận được tin chị gặp nguy hiểm, anh ấy đã lo lắng đến dường nào.”
Có Diệu Diệu ở đây, sự ấm ức trong lòng tôi bỗng giảm nhẹ đi một chút, liếc nhìn bộ mặt đầy vô tội của Đường Dũng, hỏi Diệu Diệu: “Đại ca của em nhận được tin tức chị gặp nguy hiểm ư? Ai gửi tin cho anh ta chứ?”
“Đương nhiên là tiểu quỷ Trịnh Lâm của em rồi, tiểu quỷ trời sinh hộ chủ, ngay cả cậu ta cũng không kịp đến bảo vệ em, chỉ đành thông báo anh đến tìm em, đủ để chứng minh tình huống vừa rồi nguy hiểm cỡ nào.” Đường Dũng nói, nói rồi sự nghiêm túc trên mặt anh ta đột nhiên biến mất, không biết xấu hổ lại gần thêm lần nữa, đưa tay túm lấy tay tôi nói: “Nhìn đi, đến cuối cùng vẫn là anh quan tâm em nhất, thời khắc nguy hiểm, em luôn cần phải biết ai mới là người thật sự tốt với em.”
“Nhưng còn Trịnh Lâm thì sao, hiện giờ ngay cả Trịnh Lâm cũng không thấy, cậu ta đi đâu rồi, không phải anh am hiểu việc nuôi tiểu quỷ nhất sao, có thể cảm ứng được vị trí của Trịnh Lâm không?” Tôi lo lắng nói.
Hiện tại Trịnh Lâm và Tô Mộc đồng thời biến mất, Đường Dũng còn nói chắc chắn chiếc xe gặp tai nạn không an toàn, sống chết không chịu cho tôi tới gần, vừa nãy lúc ăn cơm còn rất bình thường, sao đột nhiên lại trở thành như vậy?
“Tìm vị trí của tiểu quỷ đương nhiên không khó, có điều Trịnh Lâm là tiểu quỷ của em, muốn tìm xem bây giờ cậu ta đang ở đâu thì còn phải dựa vào em.” Đường Dũng nói, nói rồi anh ta giơ tay lau khóe miệng của mình rồi nói: “Có điều, Dương Dương, tăng nhân Thái Lan bọn anh rất chú trọng quy định, pháp thuật của tăng nhân trước nay không truyền ra ngoài, nếu em muốn anh dạy học pháp thuật của tăng nhân, phải hôn anh một cái, làm vợ của anh mới được.”
Tôi lại ngẩn người, im lặng nhìn Đường Dũng.
Ngón tay của Đường Dũng đã chỉ lên môi của anh ta, thấy tôi không có phản ứng, trên mặt xẹt qua vẻ lúng túng: “Này, ít nhất thì cũng cho nhau chút thể diện, đáp lại đi chứ, cứ như vậy em sẽ mất anh đó.”
“Nhưng tôi cũng không muốn học pháp thật của tăng nhân, chỉ muốn tìm Trịnh Lâm và Tô Mộc đang ở đâu thôi, huống hồ tôi đã là người có chồng.” Tôi trầm ngâm nói, vốn không muốn nói thẳng những lời này ra như vậy, nhưng bây giờ tôi đã thích Tô Mộc rồi, đương nhiên muốn giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, cho dù sẽ khiến Đường Dũng đau lòng.
Hơn nữa, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, sớm muộn cũng phải nói rõ ràng với Đường Dũng.
“Chồng? Em đang chỉ lão quỷ kia đó hả? Anh ta chẳng qua là đang lợi dụng em mà thôi, huống hồ anh ta là quỷ, em là người, hai người sao có thể bên nhau được? Sau này chờ đến khi anh ta phải quay về, em sẽ làm thế nào đây? Làm quả phụ ư? Hay là đi cùng anh ta?” Đường Dũng có chút tổn thương, nhưng anh ta vẫn buông tay cửa tôi ra, thở dài, nói: “Có điều không hôn thì thôi vậy, bây giờ vẫn còn sớm, dù sao sớm muộn gì thì em cũng sẽ yêu anh thôi, không tin em cứ đợi mà xem.”
Nói xong anh ta lại cười, như đang giảm bớt sự bối rối của bản thân, lấy ra một thứ giống như cây nhang muỗi từ trong túi, đặt trên mặt đất châm lửa, sau đó nói anh ta đọc cái gì thì tôi đọc theo cái đó, lần này không tính là dạy tôi pháp thuật của tăng nhân, chỉ là thực tập trước một chút, chuẩn bị để sau này tôi gả cho anh ta.
Anh ta rõ ràng lại đang lấy lại mặt mũi cho bản thân, tôi gật đầu, cũng không vạch trần anh ta.
Sau đó sắc mặt anh ta nghiêm túc, ngồi xếp bằng trước vòng nhang, tay tạo thủ quyết, đọc lên một câu tiếng Thái.
Tôi cũng học theo bộ dạng của anh ta đến ngồi trước vòng nhang, đọc tiếng Thái có phát âm cổ quái theo anh ta.
Mỗi một câu anh ta đều dạy rất nghiêm túc, phát âm tiếng Thái cũng rất rõ ràng.
Nhưng tôi từ nhỏ đã không có năng khiếu ngôn ngữ, tiếng Thái trong mắt tôi không khác gì sách trời, mặc dù tôi đã cố gắng bắt chước phát âm của anh ta rồi, nhưng vẫn đọc thành một mớ hỗn độn.
Trong lòng tôi không khỏi lo lắng, nhưng chuyện như học chú ngữ này tôi cũng đã biết, càng sốt ruột càng không được, đành cố gắng ổn định tinh thần, hết sức chăm chú đọc theo Đường Dũng.
Vài câu tiếng Thái ngắn ngủi, tôi đọc đi đọc lại theo Đường Dũng, chớp mắt đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, trời cũng sắp sáng rồi.
Có điều sau khi niệm cả đêm, lúc bầu trời hiện lên sắc bạc, trong lòng tôi bỗng run lên, đột nhiên như xuất hiện một sợi dây nối thẳng về một nơi nào đó.
Nơi nào đó kia chính là chỗ xảy ra tai nạn xe, sau đó vòng nhang trước mặt tôi cũng có phản ứng, khói hương ban đầu vốn bay thẳng lên trên lại bay thẳng đến chỗ chiếc xe của tổng giám đốc.
“Là ở đó! Tô Mộc đang ở trong chiếc xe kia.” Tôi không khỏi kinh hãi nói.
Nhưng sau đó tôi nhíu chân mày, xe của tổng giám đốc ở gần chỗ bọn tôi như vậy, nếu Tô Mộc và Trịnh Lâm thực sự còn ở trên xe, sao lâu như vậy rồi vẫn chưa ra ngoài chứ?
Diệu Diệu còn không cảm ứng được anh ta?
Không chỉ mình tôi cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Đường Dũng, sắc mặt cũng trầm ngâm hơn, nói thẳng: “Chiếc xe kia hơi kỳ lạ, em đừng đi theo, anh qua đó xem trước đã.”
“Tôi…” Tôi ngập ngừng một chút, cũng muốn cùng qua đó xem thử, nhưng tôi biết bản thân không có bản lĩnh gì, đi theo sẽ liên lụy đến Đường Dũng, chỉ đành nén xuống ý nghĩ trong đầu.
Sau khi Đường Dũng kêu Diệu Diệu để mắt đến tôi, bản thân anh ta thì đi đến chỗ chiếc xe màu đen.
Mắt tôi nhìn thấy anh ta dần lại gần chiếc xe màu đen, khi anh ta đi đến bên cạnh chiếc xe, sau khi mở cửa, chiếc xe màu đen đột nhiên động đậy một chút, sau đó, Đường Dũng cũng không thấy tăm hơi đâu!