“Bây giờ, ông còn nói mình nắm hồn của Đổng Ngọc Thanh trong tay sao?” Đường Dũng thả ra một nửa, mắt thấy trong hộp có một cánh tay muốn thò ra, Đường Dũng liền đậy nắp hộp lại, cười khẩy hỏi lão già lưng còng.
Ông già lưng còng lúc này mặt xám như tro tàn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đường Dũng, không dám tin nói: “sao có thể như vậy, từ một năm trước tôi đã nghĩ trăm phương ngàn kế nhưng vẫn không tìm ra hồn của Đổng Ngọc Thanh, cậu tìm được bằng cách nào? Điều này không thể xảy ra được!”
“Có thể hay không thể không phải ông nói là được đâu.” Đường Dũng cười giễu cợt như đang cười nhạo ông già lưng còng vậy, trong tay anh nắm chặt cái chày cán bột, một chút cũng không e ngại thiên thai nọ, thậm chí còn tự mình kiếm cái ghế ngồi xuống, nói: “Đều đến nước này rồi, ông còn không có ý định nói ra tại sao phải ăn trộm thi thể của ba thai phụ nọ sao? Nếu ông có thể nói ra một lý do khiến tôi cảm động thì tôi sẽ cho qua mọi chuyện, buông tha cho đứa con trai quỷ của ông.”
Nói xong anh ấy lấy thêm một cái ghế đưa cho tôi, cười nói tôi ngồi xuống nghe chuyện xưa.
Trong lòng tôi đã sớm chứa đầy dấu chấm hỏi, thấy bộ dáng Đường Dũng đầy tự tin, bèn ngồi xuống đợi ông già lưng còng mở miệng kể chuyện.
Nhưng ông già lưng còng vốn không tin lời Đường Dũng nói, khuôn mặt âm u trừng mắt nhìn Đường Dũng, giống như đang trực chờ tìm kiếm cơ hội chạy thoát đi vậy.
Nhưng khi ánh mắt ông ta nhìn về cái chày cán bột trong tay Đường Dũng thì sự âm u trong mắt trở nên tuyệt vọng, mở miệng nói: “cả cuộc đời của tôi cơ cực, từ nhỏ đến lớn trưởng thành bộ dáng như con quái vật, bị cha mẹ vứt bỏ ở trước điện Diêm Vương này, là đạo trưởng quản lý điện Diêm Vương thu nhận tôi, đem tôi nuôi lớn, sau đấy đạo trưởng chết, tôi lên tiếp quản nơi đây, vốn tưởng rằng cuộc sống ngày càng tốt hơn thì gặp phải cuộc cách mạng văn hóa“Phá tứ cựu”(bài trừ mọi tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, tập quán cũ), tôi bị đánh không ra hình người, bị đánh vô cùng thê thảm.”
Ông ta vừa nói, khóe mắt không nhịn được cũng run rẩy, mặc dù đã qua nhiều năm nhưng nhớ lại lúc trước vẫn cảm thấy kinh hoàng sợ hãi.
Tôi không khỏi thở dài, nói về “tứ phá cựu”, tuy tôi sinh sau đẻ muộn chưa được chứng kiến, nhưng lúc nhỏ ở nhà bà nội có nghe qua, tôi có một ông nội Hai, chính là em trai ruột của ông nội tôi, ông từng là một thầy lang chuyên hành nghề trong các thôn nằm gần nhau, có người bị bệnh liền đi qua khám kiếm chút tiền nuôi sống gia đình.
Vào một ngày như bao ngày, ông đi khám bệnh cho người ta, vừa mới bước ra cửa liền bị đám người mặc quần áo vệ binh đè chặt, nói ông nội Hai chuyên giả danh lừa bịp, đầu trâu mặt ngựa giả thần giả quỷ, rồi kéo ông nội Hai đi mất, từ đó ông nội Hai không còn trở về nữa, sau đó đợi đến khi bà nội Hai tìm thấy ông, ông đã bị điên mất, cả khuôn mặt đều bị người ta dùng lưỡi dao lam rạch vẽ thành hình mai rùa, sẹo kết rất sâu, gặp người liền trốn đến cả bà nội Hai ông cũng không nhận ra, còn quỳ trước mặt bà nội Hai hét to ông không phải là người, ông là đầu trâu mặt ngựa.
Lúc nhỏ, mặc dù bà nội lòng mang sợ hãi mà kể cho tôi nghe chuyện này nhưng tôi cũng không cảm thấy như thế nào, bây giờ nghĩ lại, khi đó ông nội Hai chắc chắn bị tra tấn một cách phi nhân tính.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Nghĩ đến chuyện xảy ra với nội Hai rồi nhìn qua ông già lưng còng, tôi hơi đồng cảm với ông ta, ông ta ngoài ăn trộm thi thể ba thai phụ ra thì không có làm việc gì khác hại người sống cả, với lại ông ấy tuy nuôi Thiên Thai, nhưng cấp bậc của thiên thai không cao, nói rõ ông ta không có ám hại người khác, cũng không cắn nuốt ma quỷ khác, nhưng mà tôi có chút khó hiểu, ông ta phí công ăn trộm thi thể bọn Đổng Ngọc Thanh, đến cùng là vì đâu?
Ông già lưng còng nói tiếp, thông qua sự miêu tả của ông ta tôi đại khái hiểu đã rõ cảnh ngộ của ông ta.
Năm mươi năm trước, ông già lưng còng mười mấy tuổi, bởi vì trông coi cái miếu này một mình nên trở thành mục tiêu chủ yếu của “phá tứ cựu”, lúc đó ông bị giam trong chuồng bò của một căn nhà, không cho ăn uống, đói đến hoa mắt đến nổi cướp cỏ khô của bò rồi ăn, sau đó sắp duy trì không nổi định tự sát.
Ngay lúc ông ta tính tự sát, chuẩn bị quy tiên thì con gái của đội trưởng đội “hồng vệ binh” đột nhiên mắc bệnh, miệng sùi bọt mép, điên lên muốn cắn người.
Kỳ thật theo như hiện tại mà nói thì là mắc bệnh dại, nhưng khi ấy trình độ y học còn chưa phát triển, đi khám qua mấy người bác sĩ đều vô vọng, không còn biện pháp khác, vợ ông đội trưởng nói hay là bị trúng tà rồi, nếu không thì dẫn con gái qua tìm ông già lưng còng xem thử.
Câu này đã vi phạm vào “tứ cựu” mê tín dị đoan, lúc này đánh chết người cũng không ái dám nói ra lời như vậy, nhưng đây là lời nói của vợ đội trưởng nên đương nhiên là ông ta sẽ không đánh người nhà rồi.
Tuy nhiên tuy thân là đội trưởng vệ binh, nhưng ông ta cũng không dám đi gặp ông già lưng còng lúc ban ngày ban mặt, thế là đêm hôm đó, cũng là đêm mà ông già lưng còng định tự sát, hai vợ chồng đội trưởng dẫn theo con gái đến chuồng bò cho ông già lưng còng khám bệnh.
Ông già lưng còng cho rằng hai vợ chồng nhà này muốn dụ dỗ ông mắc câu liền sống chết không hé miệng, cuối cùng vợ đội trưởng quá sốt ruột liền nói chỉ cần ông già lưng còng cứu con gái của bà ta, ông ta có thể nêu ra bất cứ yêu cầu nào.
Đây chính là bước ngoặc trong đời ông ta, cũng là bắt đầu bi kịch của ông ta.
Cũng không biết do trùng hợp thật hay cô gái kia thật sự trúng tà, ông già lưng còng cho cô gái trừ tà một đêm, cô ta liền không cắn người nữa, thậm chí trở lại bình thường.
Từ đó đội trưởng vệ binh coi ông ta như thần tiên,, ban ngày công khai cùng cả đám người xử lí tội của ông ta, ban đêm thì âm thầm trợ giúp, bảo cô con gái bưng cơm đưa nước cho ông già lưng còng, dần dà quan hệ giữa ông và cô gái càng ngày càng tốt.
Tuy ông đội trưởng không vui nhưng lúc đầu cầu cứu ông già lưng còng có đáp ứng ông ta bất kì điều kiện nào, đợi cuộc vận động cách mạng qua đi, ông già lưng còng và cô gái liền kết hôn, năm sau liền mang thai.
Cái thai chính là thiên thai bây giờ.
Tôi nghe đến đây liền không khỏi ngắt lời câu chuyện ông già lưng còng, ở đây có “bug” á, nếu mà ông già lưng còng nói là thật, thì thiên thai ít nhất cũng phải bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi rồi, mà hình dáng bây giờ như nhi đồng, còn ở nhờ trên lưng ông già lưng còng nữa chứ.
Đích thật bình thường quỷ chết rồi đều sẽ duy trì bộ dạng, tuổi tác trước khi chết, nhưng thiên thai thì lại là khác loại, bọn nó có được thiên hồn sống như một người bình thường vậy.
Chí ít thì tôi đã gặp qua một thiên thai khác đó là Trần Á Lan, bà ta giờ đã trở thành một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Nhưng khi tôi ngắt lời ông già lưng còng còn chưa kịp hỏi việc thiên thai, Đường Dũng liền dành trước mở miệng nói: “Đứa con trai quỷ này của ông có phải là Nam âm được sinh ra vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm đúng không?”
Ông già lưng còng sừng sờ, vô ý thức hỏi: “Sao cậu biết?”
“Bởi vì âm khí của Nam âm quá nặng, cho dù bình an sinh ra cũng sống không quá mười tuổi, cũng không thích hợp làm thiên thai, tiếp nhận không nổi sự tẩy rửa của dương khí, nếu mà trở thành thiên thai thì cũng trở nên tàn phế, cho nên nó không giống với các thiên thai khác, trải qua nhiều năm như vậy còn chưa trưởng thành.” Đường Dũng nói.
Nói xong còn hơi thể hiện đồng tình nhìn cha con ông già lưng còng, ngoắc tay nói với thiên thai: “qua đây.”
Tinh thần ông già lưng còng vừa thả lỏng liền chớp mắt căng thẳng lại, níu lại thiên thai rồi lớn tiếng hỏi Đường Dũng: “cậu muốn làm gì?”
“không làm gì cả, chỉ nhìn một chút thôi.” Đường Dũng nhếch miệng cười.
Nói xong anh vung chày cán bột trong tay lên ở trước mặt thiên thai vẽ vời vài cái, giống như vẽ bùa chú vậy, mặt thiên thai vốn hơi sợ hãi liền trở nên đần độn, tay nhỏ đẩy ra ông già lưng còng rồi ngây ngốc đi tới hướng Đường Dũng.
Ông già lưng còng căng thẳng đến cực điểm, nhìn chòng chọc vài Đường Dũng, nhưng vì kiêng dè chày cán bột trong tay Đường Dũng nên cũng không xông qua.
Chớp mắt thiên thai đã đến trước mặt Đường Dũng, lúc đi ngang qua tôi, tôi để ý trên cổ nó hình như có một hình xăm quái dị.
Hình xăm đó nhìn rất quen, giống như đúc hình xăm trên cổ của Trịnh Lâm.
Tôi không nhịn được thốt lên đầy kinh ngạc, chợt nhớ tới trên cổ Trần Á Lan cũng có hình xăm này, bà ta nói hình xăm này do Đường Dũng để lại, lúc đó tôi vừa được cứu ra bản thân còn kinh hồn bạt vía, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ việc này cũng để đó không để ý đến, bây giờ thấy lại hình xăm này, tôi không khỏi nhìn lại Đường Dũng.
Anh ta bảo thiên thai đi qua để nhìn hình xăm trên cổ của nó, nhưng trong chớp mắt trông thấy hình xăm đó, cả người anh đột nhiên ưỡn lên giống như bị sét đánh, chày cán bột được nắm chặt trong tay cũng rơi trên mặt đất loảng xoảng một tiếng, bộ dạng tỏ ra rất kinh sợ.
“Đường Dũng, anh làm sao vậy hả Đường Dũng?” tôi vội lay anh, sợ anh gặp chuyện gì không may.
Nhưng anh ấy không phản ứng gì giống như không nghe thấy lời tôi nói vậy, hai mắt chỉ chăm chăm nhìn hình xăm nọ, sau một lúc mới phục hồi lại tinh thần.
“Anh không sao chứ?” tôi hỏi lại Đường Dũng.
Mày anh vẫn nhíu chặt, lắc đầu, sau đó vỗ tay cái bộp trước mặt thiên thai, thiên thai liền tỉnh lại, chạy lại chỗ phía sau ông già lưng còng như một làn gió.
“Hơn bốn mươi năm trước, mẹ của nó rốt cuộc vì sao mà chết?” lúc mở miệng hỏi Đường Dũng giống như hoàn toàn trở thành một con người khác vậy, biểu cảm nghiêm túc khác thường, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp.
“là...là vì khó sinh mà chết?”ông già lưng còng bị Đường Dũng hỏi đến ngây người, ông ta cũng nhận thấy sự thay đổi rõ ràng của Đường Dũng, khi nói chuyện không khỏi hơi cẩn trọng
“vậy trước lúc sinh con, vợ ông có hành vi gì đặc biệt không?” Đường Dũng hỏi tiếp.
Anh ta nói xong liền bỏ lại tôi rồi một mình đi tới trước mặt ông già lưng còng, cúi đầu chăm chú nhìn ông ta.
Tôi cũng căng thẳng không dám thở mạnh, trên cổ Trần Á Lan có dấu ấn đặc biệt của Đường Dũng, bây giờ trên cổ thiên thai cũng có, hơn nữa hai người thiên thai bọn họ đều sinh ra vào hơn bốn mươi năm trước, có thể hay không là do cùng một người gây ra?
Những việc này lại có liên quan gì đến Đường Dũng?
Ông già lưng còng bị sự khác thường của Đường Dũng dọa sợ, ông ta suy nghĩ cẩn thận rồi vội gật đầu nói: “có, vợ tôi trước khi sinh dùng tay cào chăn mềm thành một cục giống như chó mẹ cào đất khi sinh chó con vậy, bà đỡ nói có thể do khó sinh, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, ai biết...”
“như vậy thì một tuần trước khi vợ ông sinh, ông có thấy qua con chó mẹ nào đang mang thai không?” ánh mắt Đường Dũng nheo lại hỏi tiếp.
Câu hỏi khiến ông già lưng còng nhất thời nhớ tới cái gì, vỗ mạnh đùi: “có, lúc đó có một con chó hoang mang thai đến nhà tôi muốn kiếm ăn, vì sợ vợ đang mang thai mắc phải bệnh truyền nhiễm nên tôi đã đuổi nó đi, kết quả ngày thứ hai tôi nhìn thấy con chó kia chết nằm ở góc tường, sau đó chính tôi thu thập xác chết của con chó đó”
Ông già lưng còng nói xong đột nhiên tóm chặt cổ áo Đường Dũng, đỏ mắt hỏi Đường Dũng: “ cậu hỏi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ vợ tôi không phải khó sinh mà chết do bị hồn chó bám thân?”
Nói xong không chờ Đường Dũng đáp lời liền lắc đầu một cái phủ định nói: “không thể nào, tôi vốn là đạo sĩ, lúc vợ tôi sinh, tôi đã lập đàn làm phép cũng không thấy xuất hiên hồn nào cả, không thể nào bị hồn chó bám vào được.”
“ông đương nhiên không phát hiện ra là bởi vì vợ ông không phải bị hồn chó bám vào, mà là bị người ta phù phép ám hại.” Đường Dũng nói, ánh mắt của anh ta sâu không thấy đáy, không còn vể cười cợt như trước nữa.
Tôi nghe đến đó cũng xác định được rằng người tạo nên vụ việc thiên thai này và thiên thai Trần Á Lan là cùng một người, thủ đoạn hoàn toàn giống nhau, chỉ có điều một bên là bò cái mang thai, một bên là chó cái đang mang thai mà thôi.