Đi du lịch nước ngoài chắc là phương án tốt nhất trong mắt rất nhiều người phải không? Bất quá Tiểu Hành Tinh đáng thương cùng bé Gấu đầu đá quả thật là hơn ba chục năm qua chưa từng bước ra nước ngoài một bước!
Quẳng điện thoại di động phiền phức, quên đi toàn bộ Đài Loan, chúng tôi muốn ra nước ngoài du lịch! Tưởng tượng đến bóng dừa trong gió, trăng sáng cát trắng tưởng tượng đến hình ảnh ở đất nước xa xôi cùng nắm chặt tay chồng yêu dạo bước chậm rãi trên đường, không nể nang ai mà dùng tiếng Trung thổ lổ tình yêu nồng thắm.
Đúng vậy, từ hồi tôi và Gấu Lớn quen nhau không bao lâu, chúng tôi vẫn lựa chọn những phong cảnh xinh đẹp ở nước ngoài. Chỉ là nói đi nói lại, chung sống cũng gần ba năm rồi, chúng tôi vẫn chưa từng có hít được miếng không khí nước ngoài nào, chẳng thể làm gì khác hơn là tự nhủ: đây là bởi vì ngày nghỉ của hai người không trùng nhau, phải tránh mùa cao điểm du lịch nước ngoài, mới mua nhà cần phải tiết kiệm tiền… Con người chính là kì lạ như vậy, có một số việc không ai ép thì sẽ tự nhiên dao động, trăm lần như một đều có lí do để không thực hiện, hết lần này đến lần khác khao khát hành động lại ít đi một chút.
Bất quá lúc này chúng tôi thật sự đã ra nước ngoài rồi, chúng tôi lựa chọn Bangkok – Thiên đường trong truyền thuyết của gay, du lịch bụi 6 ngày 5 đêm.
Thứ nhất đi ra nước ngoài cũng không phải đi theo đoàn, nói thật là trong lòng chúng tôi cũng không yên tâm, có thể khiến cho trái tim đập bình thường một chút chỉ nhờ vào tôi có thể miễn cưỡng nói vài ba câu tiếng Anh. Bạn bè đồng nghiệp xung quan cũng hỏi: Bạn sao không đi theo tour du lịch vậy? Tôi cuối cùng cười nói: “Du lịch bụi có cảm giác như đi thám hiểm nha, không cần phải đi theo lịch trình sắp đặt sẵn của đoàn, có thể thảnh thơi hưởng thụ cảnh đẹp món ngon của nơi đến.” Trời biết, lịch trình dự định của tôi dày đặc đến mức nào, chồng chất kế hoạch! Dù sao, tôi cuối cùng cũng không thể tuyên bố với mọi người: sở dĩ chúng tôi không tiện đi theo đoàn là vì hơn phân nữa địa điểm chúng tôi muốn đi thì chỉ dành riêng cho gay sao?
Bởi vì là du lịch bụi, cho nên trước đó bỏ sức chuẩn bị tư liệu cho “bài tập” tuyện đối không hề ít nha. May mà bây giờ internet phát triển, các loại hình tư vấn cũng rất thuận tiện, hơn nữa anh Khải Văn cũng rất nhiệt tình cung cấp thông tin cho chúng tôi, tôi đem lịch trình 6 ngày 5 đêm ở Bangkok sắp xếp đầy tràn.
Trước ngày đi 3 hôm tôi gọi điện thoại cho Gấu Lớn.
“Chồng à, anh xem em sắp xếp kế hoạch đi như vậy có được không, chiều ngày đầu tiên mình sẽ đi tàu điện đến khu chợ ngoại ô, sau đó…
Gấu Lớn chớp mắt liền cắt ngang đề tài này: “Đều tốt hết mà, anh sao không biết chứ vợ đã sắp xếp thì sẽ không có việc gì rồi! Anh sao lại phản đối chứ?” Trong lời nói của anh hé ra một ít mùi không biết là tự đắc hay là nịnh bợ.
Tôi có phát hiện lớn lao, chuyến du lịch Bangkok này, chỉ có tôi cùng chồng yêu đúng là du lịch “tự do” hàng thật giá thật, chỉ có Gấu Lớn là có thể trước ở đêm trước khi ra nước ngoài thì thong thả đút tay trong túi quần huýt sáo về tới nhà, cùng tôi bay sang Bangkok vào sáng hôm sau với hành lí đã được chuẩn bị sẵn. Mà tôi thì sao? Tự nhiên bị biến thành hướng dẫn viên Hành Tinh Elton của đoàn du lịch ngay lập tức, đã vậy còn phải chịu trách nhiệm đảm bảo đây là chuyến đi khiến cho cả chủ lẫn khách đều vui vẻ tột cùng.
Tôi quét nhanh trí nhớ một lần… Từ tìm kiếm đơn vị du lịch đặt vé máy bay, chọn khách sạn phù hợp, chuẩn bị hộ chiếu cho cả hai, nghiên cứu làm sao xin được visa, đổi tiền Thái, lên mạng tìm thông tin, sắp xếp hành trình, mua những vật dụng cần thiết khi ra nước ngoài, chuẩn bị hành lí… Đúng vậy! Tất tần tật cũng tại vì cái câu “Anh sao không biết em chứ ” kia của Gấu Lớn mà biến tất cả thành nhiệm vụ của tôi. Làm cho tôi không khỏi nghi ngờ cái này có phải là đòn ngụy trang gian xảo của bé gấu đầu đá khi một lần nữa núp dưới lốt dê con.
Bất quá, nói gì nói, có thể cùng người yêu thương đi ra nước ngoài du lịch, mấy chuyện lẻ tẻ tôi cũng không cần so đo. Dù sao, đây cũng là một chuyến du lịch vui vẻ mà!
Ấn tượng mà Bangkok đem lại cho chúng tôi chính là một nơi thật Tourist Friendly, là một thành phố quốc tế lớn rất đáng để tham quan. Ít nhất cũng có thể so sánh với Đài Bắc và Cao Hùng, tôi cho rằng như vậy.
Trước khi ra nước ngoài, tôi còn suy nghĩ: không biết giữa Bangkok với Đài Bắc, Cao Hùng so với nhau thì như thế nào? Đi chơi vài ngày, chúng tôi liền phát hiện trong nội thành Bangkok nhà chọc trời mọc lên như nấm, kiến trúc vĩ đại, trung tâm thương mại cao cấp cùng công viên cực rộng, so về trình độ phồn hoa với Đài Bắc thì tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém.
Có lẽ bạn sẽ nói: cái này có là gì? Chúng ta cũng có thua kém gì đâu!
Đúng là không sai, tôi cũng không phải đang khoe khoang với người khác.
Nhưng mà, chúng tôi cũng không thể phủ nhận Thái Lan vẫn là địa điểm du lịch hàng đầu vượt xa so với Đài Loan. Tôi cảm thấy được một trong những nhân tố quyết định chính là tiếng Anh.
Ở Bangkok, các bảng hiệu, bảng chỉ đường luôn dùng hai thứ tiếng là tiếng Thái và tiếng Anh, đi trên đường dạo dạo cũng rất dễ dàng bắt gặp những trạm hoặc xe lưu động chuyên thu đổi ngoại tệ sang tiền Thái. Thật sự rất thuận tiện, cũng khó trách khi dạo phố đêm cùng pub thì nhìn đâu cũng thấy toàn người ngoại quốc, khiến cho người ta có loại ảo giác không biết đang ở chỗ nào.
Khi bị lạc đường, tôi tùy tiện dùng tiếng Anh hỏi đường một người Thái ở trên đường, bọn họ luôn có thể nhiệt tình không hề có chút lo lắng hỗ trợ cho chúng tôi. Tất nhiên tôi cũng không nói rằng người Thái Lan nói tiếng Anh rất tốt, với lại giống với chúng tôi mới tới Thái Lan, tôi mở miệng nói tiếng Anh nhất định là phải như đi thi hùng biện, dù sao trong lòng tôi vẫn có một loại tình yêu đất nước mãnh liệt, muốn để cho những người đó biết người Đài Loan nói tiếng Anh “lợi hại” thế nào! Bất quá, không bao lâu tôi phát hiện chỉ cần vừa bước ra khỏi khách sạn thì không thể nào thực hiện được, dù sao người tình cờ gặp trên đường trình độ tiếng Anh cũng chẳng thể cao đến như vậy. Mặc dù cuối cùng phát hiện những mẫu câu đơn giản đi thẳng vào trọng tâm mới là có tác dụng tốt nhất, nhưng mà, quan trọng ở chỗ: khi chúng tôi ở trên đường vô tình hỏi thăm một người đi đường người Thái, mặc kệ tiếng Anh có được hay không, những người đó đều “liều mạng diễn đạt”, cố gắng nghe tiếng Anh của tôi, nỗ lực trả lời câu hỏi của chúng tôi.
Tôi tuyệt đối tình nguyện tin tưởng, trình độ giáo dục tiếng Anh của người Đài Loan cao hơn so với người Thái! Bất quá, thử hỏi các bạn, ở trên đường gặp được một người ngoại quốc không hề biết một chữ tiếng Trung mà dùng tiếng Anh hỏi đường, có bao nhiêu phần trăm sẽ xua tay nói NO rồi trốn mất là bao nhiêu? Có bao nhiêu người biết tiếng Trung nhớ được con đường tên tiếng Anh kêu là cái gì bla bla đây?
Tất nhiên rồi, cái này là nói về tôi, chồng yêu tôi trong 6 ngày này vẫn cười khổ nói anh làm gấu vừa câm vừa điếc trong 6 ngày.
“Vợ à, tới Bangkok, anh mới phát hiện anh yêu em tới mức nào, cần em tới mức nào!”
“Sao thế?” Tôi cảm thấy là lạ, Gấu Lớn tự nhiên nịnh tôi từ hồi nào vậy!
“Anh cũng không dám cãi nhau với em, lỡ đâu em quăng anh ở lại Bangkok một mình, anh nhất định chết chắc!”
Đúng vậy nha, tôi mới nhớ ra tại sao chuyến du lịch lần này lại thích thú đến như vậy, một trong những lí do chính là bởi vì: chồng yêu của tôi lúc này là hoàn toàn thuộc về một mình tôi nha! Khoảng thời gian 6 ngày 5 đêm này, Gấu Lớn chỉ có thể nói chuyện với một mình tôi!
“Khi về nhất định anh sẽ cố gắng học tiếng Anh!” Gấu Lớn lại nói tiếp, bộ dáng rất chi là quyết tâm. Bất quá tôi lại nghĩ thầm, lúc này tôi có cần phải nghiêm túc suy nghĩ là có cần dạy thêm cho anh một chút hay không…
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, chúng tôi thật ra cũng có thể cảm thấy được tình trạng kinh tế của Thái Lan có chút rối loạn. Những tòa nhà chọc trời đều gắn logo của tập đoàn nước ngoài, những trung tâm mua sắm lớn cũng do nước ngoài đầu tư, ở khắp các khu chợ địa phương đều có thể thấy được kiến trúc đã xuống cấp mà vẫn phải duy trì sử dụng trên đường, lối vào tàu điện, chợ đêm lúc nào cũng có thể nhìn thấy ăn xin.
Trước khi ra nước ngoài, từng có người bạn nói với chúng tôi không nên cho tiền ăn xin, vì những người ăn xin khác sẽ xúm lại xin xỏ khiến cho chúng tôi không thể đi được. Nhưng mà, chúng tôi ở Bangkok cũng không gặp phải trường hợp này, chúng tôi cảm thấy những người đó chỉ là những người lương thiện bị bất lực trước hoàn cảnh thôi.
Nói thật ra, tôi cùng Gấu Lớn cũng không có sức đi giúp từng người, nhưng trên đường đi chúng tôi gặp được một cụ già hành khất, Gấu Lớn vẫn nhất định muốn tôi đem tiền lẻ trong ví tặng cho ông ấy.
Nhưng mà, có thể là do chồng yêu tôi lâu rồi không có cùng người khác tiếp xúc chăng?! Mỗi lần khi Gấu Lớn đặt tiền vào chén của họ (?), trong miệng còn có thể dùng tiếng Trung nói to với bọn họ: “Làm biếng!” “Không chịu làm việc!” “Không được!”… Nói thêm, vẻ mặt của anh nhìn kiểu gì cũng không biết là đang lên lớp hay là trêu ghẹo, làm cho người ta vừa bực vừa buồn cười. Mặc dù tôi đoán những người kia nghe chẳng hiểu gì, nhưng tôi cũng mắc cỡ đỏ hết cả mặt.
Nói vui vậy thôi, chúng tôi cũng hiểu rõ khi nền nền kinh tế suy thoái, các nước nhỏ bị áp lực rất lớn. Chỉ mong Đài Loan vĩnh viễn không cần có một ngày như vậy!
Khi chúng tôi nhiệt tình “mở rộng hầu bao”, cũng xảy ra một chuyện thú vị nho nhỏ hát đệm theo.
Có một lần, Gấu Lớn vừa ra khỏi ga tàu điện nhìn thấy một cụ bà bán hoa. Gấu Lớn định cùng tôi đi qua đó mua hoa. Cụ bà thì tất nhiên sẽ không dùng tiếng Anh rồi, thế là chúng tôi tiện tay mua hai vòng hoa nhỏ màu trắng, đồng thời trả cụ 100 đồng tiền thái, nghĩ nhiêu đây chắc cũng đủ rồi?! Cụ bà bán hoa cười, lục tiền lẻ trong túi định thối cho chúng tôi, Gấu Lớn liếc mắt nhìn thấy hóa ra cụ bà cũng có ăn trầu, vội vàng kêu tôi nói với bà đổi miếng trầu đó để cho đỡ thèm.
Bởi vì chúng tôi đi khắp nơi ở Bangkok cũng chưa từng nhìn thấy ai bán trầu cả, Gấu Lớn theo đó cũng chỉ có thể ráng mà nhịn không ăn trầu, cơ hội thế này anh sao có thể bỏ qua được?
Vì vậy tôi đem tiền lẻ cụ bà thối cho chúng tôi đưa lại cho bà, ý bảo không cần đâu. Đồng thời tôi chỉ vào miệng của bà rồi chỉ vào miệng tôi, sau đó làm ra động tác nhai nhai như ăn trầu, ý là muốn xin bà một miếng trầu.
Không ngờ bà vội lấy tay che miệng, vội vàng lắc đầu lại còn cười xấu hổ, lại móc tiền lẻ trong túi đưa lại cho chúng tôi lần nữa.
Qua một hồi lâu, thì ra bà tưởng rằng chỉ cần bà hôn chúng tôi một cái, chúng tôi sẽ đem tiền thừa còn lại tặng bà. Chúng tôi không khỏi cười gượng! Nhưng vấn đề chính là bất kể tôi cùng Gấu Lớn khoa chân múa tay kiểu gì, bà vẫn không hiểu được ý chúng tôi, lại còn bày ra bộ dạng thà chết cũng không chịu! Sau đó, có một thanh niên người Thái gần đó đến nói chuyện giúp, chồng yêu tôi cuối cùng cũng có thể ăn được miếng trầu như mong ước.
Trên đường đi, Gấu Lớn một bên không ngừng nhai trầu, một bên nói với tôi.
“Em nhìn đi, cụ già bảy mươi tuổi còn biết cái gì là ngại ngùng. Còn em á? Hứ vừa nhìn đến trai Thái cao to đen hôi dễ coi một chút liền nước miếng chảy ròng ròng nha…” Gấu Lớn vừa nói vừa cốc đầu tôi.
Tôi có như vậy sao? Thật sự là Tiểu Hành Tinh vô tội, tự nhiên gặp họa vô đơn chí mà!