Khi ấy, lúc hắn đến đã khuya muộn. Hắn tự mở cửa bằng chìa khoá phụ mà trước đó Cao Hằng đưa cho hắn.
Có lẽ men rượu khiến hắn chuếnh choáng mà liều lĩnh hơn. Khắp căn nhà tĩnh mịch, Lý Tỉnh Quân xô lệch bước chân đi tìm Cao Hằng. Không gian tối tăm, Cao Hằng hiển nhiên đã ngủ, mà Lý Tỉnh Quân uống phải thuốc liều, dám đánh bạo ngang nhiên tìm đến phòng ngủ của anh.
Hắn mở cửa ra, một không gian tràn ngập hơi thở thuộc về riêng người ấy, hơi thở mà trước nay hắn chỉ dám si mê trộm hương.
Hắn bước đến bên giường, rồi ngồi phủ phục xuống như một con thú phục tùng. Nó mon men đến gần, ngửi ngửi để đánh hơi, nhưng lại không dám tấn công.
Lý Tỉnh Quân gác cằm lên bàn tay của Cao Hằng đang say ngủ. Chỉ trong lúc anh không nhìn thấy, hắn mới dám để lộ ra ánh mắt cuồng vọng này.
Nếu Cao Hằng biết hắn có tâm tư kia, y sẽ thất vọng biết bao nhiêu, hoặc cũng có thể là ghê tởm biết bao nhiêu.
Hắn không muốn nghĩ nữa, men say đẩy đưa, bản năng chiến thắng, hắn lớn mật nhoài người lên, nhằm chính xác vị trí đôi môi hồng hồng kiêu bạc kia mà cắn.
Chỉ là ngô nghê cắn, nhay, rồi liếm, rồi mút mát, tựa như một con thú nhỏ đang khám phá thứ quả ngon. Hắn ngửi được thanh vị sạch sẽ trên người thầy, cũng ngửi được mùi rượu nồng ở bản thân, lại càng nghe được âm thanh môi lưỡi giao triền ám muội.
Bàn tay đang vịn vào cạnh giường của hắn truyền tới cảm giác đau nhói. Là mảnh thủy tinh găm vào tay hắn, vẫn yên vị trong lớp da thịt. Trước khi đi, nó là bùa hộ mệnh cổ vũ hắn, còn bây giờ, nó đang cảnh cáo hắn biết điểm dừng.
Máu từ miệnh vết thương ở lòng bàn tay thấm rịn qua ga giường trắng muốt. Lý Tỉnh Quân ngẩng đầu, buông tha đôi môi đỏ tươi sũng nước trước mắt. Người nọ vẫn ngủ thật điềm nhiên. Khoảnh khắc không gian giãn ra, một sợi chỉ bạc trong suốt lấp lánh kéo dài, mị cảm quyến rũ mà tội lỗi bao trùm.
Hắn gục xuống bên cạnh, thiếp đi.
Hôm sau hắn tỉnh dậy trên ghế sofa ở phòng khách. Hắn chỉ hàm hồ nói mình hôm qua uống rượu, uống xong thì không nhớ gì. Cao Hằng lại tỏ ra bình tĩnh ngoài tưởng tượng, thể như với mấy chuyện kì quái mà Lý Tỉnh Quân làm cũng đã đến hồi chán không muốn quản nguyên do.
Sau đó, giữa hai người vẫn như cũ, trên lớp Lý Tỉnh Quân vẫn ngủ gật, ra đường vẫn gây sự đánh nhau, cần chép phạt vẫn sẽ chép phạt, chán chê sẽ đến nhà thầy Cao làm tổ, thi thoảng ngủ lại, thường thường bị thầy giám sát học hành...
Tựa như đêm xuân kia chỉ là giấc mộng còn trong dư âm hoang đường của một mình Lý Tỉnh Quân, chưa bao giờ chân thực.
***
Lý Tỉnh Quân tỉnh dậy trong xe, chịu đựng cảm giác khô nóng rực cháy đầy khó chịu nơi cơ thể. Hắn mở màn hình điện thoại, đồng hồ hiển thị ba ruỡi sáng.
Hôm qua, sau trận tình, hắn không sao lí giải được nguyên do khiến mình phải mất bình tĩnh mà đường đột rời đi giữa đêm như thế. Hắn vốn không xác định rõ sẽ đi đâu, chỉ đơn giản là lái xe lòng vòng vô định cho nguội cái đầu. Sau khi đến vùng ngoại thành thì không chịu nổi cảm giác mệt mỏi mà đành dừng xe gần một bãi sông, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi rồi ngủ quên mất.
Lúc tỉnh dậy, động cơ xe đã tắt từ lâu, khí lạnh chiếm cứ toàn bộ buồng lái nhưng không làm hạ nhiệt được cơ thể mơ hồ đang râm ran thiêu đốt của hắn. Dường như sau một giấc ngủ này, tình hình cơ thể hắn chỉ có tệ hơn chứ không thuyên bớt.
Lý Tỉnh Quân nuốt yết hầu, bàn tay run run tìm kiếm một chai nước để ở trong xe nhưng không có. Hắn tựa đầu lên vô lăng, hơi thở có phần nặng nề và chật vật, chịu đựng cảm giác mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo và tóc mai.
Hôm qua, lúc Chu Lệ Châu làm không dùng biện pháp an toàn, lại bắn vào trong. Hắn vội rời đi nên hiển nhiên tắm rửa cũng chưa thật chu đáo. Nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt giờ đây khiên hắn biết quả nhiên lúc này phải lĩnh giáo hậu quả rồi. Mồ hôi lạnh thấm đẫm khuôn mặt lẫn lưng áo sơ mi. Giờ phút này trông hắn càng thêm chật vật đến cực điểm — cũng là dáng vẻ mà trước giờ Tỉnh Quân chưa từng để lộ ra cho ai khác thấy.
Cưỡng ép để lại dịch thể dính dớp tại nơi sâu kín vốn không sinh ra dùng để tiếp nhận thứ kia, ắt cơ thể sẽ sinh ra phản ứng bài xích mãnh liệt. Huống hồ, đêm qua Chu Lệ Châu còn cố tình mất trí như kia.
Hắn với y trên phương diện nọ đều là kẻ lí trí, rốt cục thì cũng chẳng có tình cảm gì với nhau để đạt đến độ lửa dục khó kìm. Không nhớ lần cuối cùng giận quá mất khôn như đêm qua là từ tận khi nào. Dù sao ở bên cạnh Chu Lệ Châu cũng tính là lâu, Tỉnh Quân vẫn chuẩn bị sẵn ở kệ tủ đầu giường một ít thuốc phòng hờ những trường hợp như vậy. Cũng chỉ là phòng hờ, kì thực Chu Lệ Châu không phải là kiểu người không biết nặng nhẹ, thậm chí nếu nói về tính tùy tiện thì Lý Tỉnh Quân còn tùy tiện với sức khỏe chính mình hơn nhiều. Trường hợp điên cuồng như đêm qua có chút khó lí giải.
Cơn đau nhức ê ẩm cùng hơi nóng khô rát đốt cháy toàn thân lúc này càng làm cho đầu óc của Lý Tỉnh Quân thêm mơ hồ. Hắn không hiểu, dù cho có chán ghét nhau đến mấy, tại sao hôm qua phản ứng của bọn họ dành cho nhau lại phải quá khích đến mức kia.
Cứ như thể thực sự yêu nhau không bằng — Lý Tỉnh Quân khôi hài nhếch mép.
Trong cơn mơ màng, trước khi lại lịm đi lần thứ hai, cũng may hắn đã kịp gọi cho dịch vụ tài xế lái xe thuê, rồi đưa họ địa chỉ đến bệnh viện.
Cho đến khi Lý Tỉnh Quân tỉnh lại trên giường bệnh, nơi cánh tay vẫn còn cắm kim truyền nước — đã là thời gian sang ngày hôm sau. Hắn ngủ li bì suốt một ngày đêm, vừa mở mắt dậy thì nhận được tin nhắn từ Chu Lệ Châu gửi đến cách đó đã 8 giờ truớc:
"Sớm dọn hết đồ của cậu ở chỗ tôi qua chỗ khác."
Không có bạn bè, không có người thân, vừa bị tình đá, cũng vừa trở thành người vô gia cư.
Tỉnh Quân cũng không biết tư vị trong lòng mình là gì, dù sao hắn cũng không tỏ ra kháng nghị, chỉ nhắn lại phía Chu Lệ Châu cho mình chút thời gian để kịp thuê nhà mới. Nói đoạn, bên này hắn liên lạc với Thiệu Thành — một người em mà hắn quen — để nhờ cậu tìm giúp mình căn nhà mới, tốt nhất là kí hợp đồng luôn.
Thiệu Thành khá bất ngờ với yêu cầu của hắn, nhắn lại:
"Anh, sao thế? Chẳng mấy khi thấy anh nhờ đến em."
"Không có gì, giờ tìm nhà có khó không?"
"Gần cuối năm thế này tìm nhà khó lắm, cố tìm thử thì chắc vẫn được, nhưng sẽ không như ý đâu, anh có yêu cầu gì đặc biệt không?"
"Cậu cứ tìm một căn tùy ý là được, bao giờ kí hợp đồng thì gọi tôi đến."
"Anh, sao giọng anh khàn thế? Ốm à?"
"Cảm mạo qua loa." Lý Tỉnh Quân không muốn nói nhiều, dù sao cũng chẳng thể bảo anh mày bị đàn ông chơi đến ốm người được.
Cứ thế, khi y tá đến, Tỉnh Quân ngỏ ý hoàn cảnh có chút đặc biệt, mong muốn xin ra viện sớm. Đối diện với trường hợp những bệnh nhân ngang ngược thế này, y tá chắc chắn không mấy vui. Vậy nhưng vì vị bệnh nhân trẻ trung đẹp trai này rất biết cách cười lấy lòng phụ nữ, lúc nhoẻn miệng thì đuôi mắt rũ xuống cong cong đầy phong trần, khiến nữ y tá đỏ mặt cũng đành hạ hồi, uyển chuyển hướng dẫn anh cách làm thủ tục đóng viện phí và ra viện sớm.
Hẹn hò với Chu Lệ Châu tính sơ qua cũng khoảng sáu năm, ở chung hai năm, xấu hổ mà nói thẳng thì hai năm đó Lý Tỉnh Quân chẳng khác gì được bao nuôi. Cũng phải nói ai bảo bạn trai hắn không thiếu nhất là tiền, bảo là hoàn cảnh kim ốc tàng "kiều" cũng chẳng sai biệt. Chỉ có điều Lý Tỉnh Quân cũng không được "kiều" cho lắm.
Nay tình cạn, "kim ốc" tất nhiên cũng không còn. Hắn chật vật trở về với xó xỉnh hẩm hiu mà mình vốn thuộc về. 7 năm qua tựa như một giấc mộng hoang đường thóang qua.