Dường như kí ức cuộn lại, bị thô bạo nhét vào một quả bóng khí, cố phong kín đi, nhưng giờ khắc này lại rách toạc ra mà thi nhau tràn trề. Cách nào cũng khó giấu.
Trong giấc mơ, Lý Tỉnh Quân nhớ lại rất nhiều thứ.
Từ hình ảnh Cao Hằng che ô đứng dưới mưa, khẽ nghiêng một góc về phía hắn, nhã nhặn lịch sự mà quan tâm: "Trò có muốn đi cùng không?"
Hoặc lúc Cao Hằng nhíu mày: "Học sinh không được hút thuốc" khi trông thấy hắn gò má sưng bầm, khoé môi rách máu, ngậm thuốc lá đi ra từ một góc khuất trong trường.
Hay lúc Cao Hằng hiếm hoi để lộ ánh mắt bối rối khi nghe hắn nói: "Em không có nhà để về. Mẹ em bảo nếu mày còn về thì tao sẽ đánh gãy chân. Tối nay bà ấy muốn mang đàn ông về nhà, không muốn người kia biết bà ấy đã có con riêng."
Sau một lúc im lặng, Cao Hằng thật lòng để lộ sự quan tâm của một thầy giáo: "Vậy tối nay trò có muốn tạm qua nhà tôi không?"
Lý Tỉnh Quân nghe xong suýt làm rơi điếu thuốc đang hút dở. Hắn chưa nghĩ đến trường hợp người đàn ông này thánh mẫu đến mức kia.
Lúc Cao Hằng ở trong bếp nấu cơm, khung cảnh nhàm chán lơ đãng dâng lên chút ngập ngừng. Nhà y cũng bé tẹo chứ chẳng như lời đồn, nhưng ấm áp và tràn ngập mùi củi gạo gừng trà thanh bạch.
Lại tựa như gia đình — Tỉnh Quân thầm nghĩ.
Hắn cũng không mặt dày đến mức đến ăn nhờ ở đậu còn bày ra phong thái nguyên thủ quốc gia, hiếm khi biết điều mà khách khí mở lời: "Thầy ơi, có gì em làm được không? Để em giúp cho nhé."
Tất nhiên Tỉnh Quân khách khí làm màu thôi, hắn nào biết làm gì, một bộ dạng cao lớn ngạo ngược hằng ngày giờ lóng nga lóng ngóng thái củ cải, miếng to miêng bé. Cao Hằng cũng không trách. Có lẽ vì anh là người lớn.
Anh là người lớn, là thầy giáo, là trưởng bối, hiển nhiên sẽ quan tâm, lại cũng không hề hiển nhiên mà quan tâm đến nhường này. Có lẽ chỉ đơn giản vì Cao Hằng quả thực mang trái tim thánh mẫu.
Ăn xong bữa cơm, Lý Tỉnh Quân thấy Cao Hằng lánh đi mà gọi điện thoại. Cậu tùy ý ở trong bếp rửa bát, hát nghêu ngao. Dường như Cao Hằng rất lâu không gọi được người kia, hiến khi để lộ bộ dáng thâm trầm đến thế.
Lý Tỉnh Quân tắm rửa xong, trên người còn mặc quần áo Cao Hằng, hương sữa tắm trên người cũng là loại hàng ngày anh dùng, thản nhiên bóc kẹo mút, đôi mắt to tròn khi ngơ ra có chút hồn nhiên. Cậu chậm rãi đưa que kẹo ngọt ngào vào miệng, ngồi trên sofa trong phòng làm việc nhỏ của Cao Hằng, lẳng lặng xem anh soạn bài.
"Lý Tỉnh Quân, trò không có bài tập à?"
"Không có ạ."
"Vậy trò về phòng ngủ sớm đi, phòng cho khách tôi đã chỉ trò rồi."
Lý Tỉnh Quân không có trực tiếp đáp lại, cậu híp mắt, đầu lưỡi từ từ đảo qua đảo lại thưởng thức vị ngọt của que kẹo hương dâu. Cậu thỉnh thoảng kiềm chế cơn thèm thuốc bằng cách này, không nhiều lắm, chủ yếu là cậu không muốn hút thuốc trong nhà Cao Hằng. Tỉnh Quân cao lớn hơn so với bạn cùng trang lứa rất nhiều, huống hồ hắn còn là học sinh lưu ban một năm, vậy nhưng mặc quần áo của Cao Hằng hoá ra lại có hơi rộng. Tạng người anh thoạt trông mảnh mai, chủ yếu do cao gầy thon dài, nhưng cơ hồ thực khoẻ mạnh và chắc chắn. Vả lại dù sao anh vẫn là người trưởng thành, so với Lý Tỉnh Quân là học sinh sơ trung tuy không tráng khí đầy đặn bằng, nhưng vẫn là thanh thanh dong dỏng hơn. Tay áo dài đến mức phủ được tới qua mu bàn tay của Tỉnh Quân. Thời tiết lúc ấy đã quá thu, chớm lạnh. Cậu co tròn bàn tay vào trong tay áo, cuộn thân một góc vào sofa, bày ra bộ dạng chó nhỏ ngoan ngoãn tránh làm phật lòng chủ nhân, thoải mái hỏi:
"Thầy vừa gọi cho mẹ em đúng không?"
Cao Hằng im lặng gõ máy tính tập trung vào công việc trước mắt, không lên tiếng.
"Không gọi được đâu." Lý Tỉnh Quân cầm thanh kẹo mút kéo ra khỏi miệng, trên bề mặt viên kẹo còn dính nị lại lớp nước bọt óng ánh, hành động tựa như đứa trẻ có đôi chút không phù hợp với ngoại hình. Dường như cậu không quan tâm tới người đàn bà kia lắm.
Tỉnh Quân ngả đầu lên thành sofa, cọ cọ viên kẹo dính dớp ngọt ngào vào bờ môi mình như đứa trẻ tò mò nghịch ngợm chứ không lập tức nuốt vào ngay, đôi mắt lại mang ánh nghiền ngẫm vọng về phía dáng người thanh niên thanh lãnh ngồi gần đó. Không nhận được phản ứng như ý, bóng mắt đứa nhóc cũng dần tối lại:
"Cảm ơn thầy đã rủ lòng thu nhận em. Nếu thầy phiền hà, ngày mai em sẽ đi nơi khác." Giọng nói cũng mắt hứng, hiếm hoi lộ ra ý tứ hờn dỗi của trẻ nhỏ.
"Trò còn đi được đến đâu?" Cao Hằng không mặn không nhạt, kiên nhẫn đáp lời.
"Không thiếu cách, đàn ông đến nhà bà ấy tá túc nhờ được, chẳng lẽ em lại không qua nhà người phụ nữ khác nhờ cậy qua đêm được?"
"Lý Tỉnh Quân."
Tiếng gõ phím ngừng bặt, giọng nói Cao Hằng nghiêm nghị, hệt như phong thái một người thầy, một người anh, một người cha. Anh nhíu mi nhìn về phía thằng nhóc ương bướng cà lơ phất phơ vắt vẻo trên sofa, ánh mắt có chút tư vị khó nói thành lời, tựa như bất lực.
Lý Tỉnh Quân chờ đợi một tràng giáo huấn mẫu mực, dù sao thì lời vừa rồi của cậu cũng quá khích, nhưng hiển nhiên lại chẳng có gì.
Im lặng mới càng là thứ khiến người ta bồn chồn. Lý Tỉnh Quân nhàm chán cắn đôi que kẹo tan trong miệng.
Cao Hằng yên tĩnh nhìn cậu, một lúc sau cũng chỉ nhẹ nhàng đưa tay tháo kính, một tay còn lại mệt mỏi nhu nhu mi mắt khô nhức. Ngón tay trắng muốt dụi viền mắt cong cong đến là ửng đỏ.
Cao Hằng không giục cậu đi ngủ nữa, cậu cũng nhàm chán nằm dài trên sofa chờ đợi Cao Hằng soạn bài. Chủ yếu là không có việc gì làm, cậu tùy tiện rút bừa một cuốn sách trên giá — "Hamlet".
Hồi ấy còn chưa có điện thoại nên không thể lướt mạng tiêu khiển, nhà Cao Hằng cũng chỉ có giá sách cũ mốc meo. Học sinh dốt Lý Tỉnh Quân cũng lần đầu tiên trong đời biết mùi chủ động u ơ đọc văn học kinh điển tầm thế giới.
Cuốn kịch kể về thân phận một vị hoàng tử yếm thế, tuy sinh ra với thân phận cao quý kiêu hãnh, lại mẫn tiệp hơn người, nhưng hết lần này đến lần khác bị số phân trêu đùa. Mẹ y tái hôn cùng chú ruột sau khi ông ta trắng trợn lừa chết anh trai mình để chiếm ngôi hoàng đế. Tang cha chưa đi, hỉ sự của mẹ đã đến ngỡ như một trò đùa. Y bị lừa đưa đến nơi khác dưới cái danh xưng "du học", thực chất là mưu hèn kế quỷ của vị chú ruột thối nát đã chiếm ngôi báu của cha y, chiếm trái tim của mẹ y, và nay còn muốn lừa giết nốt cả y. Hồn ma đức vua cha oan khuất và thịnh nộ quay về giục giã người con trai thức tỉnh. Sau khi thoát chết trở về, y giả điên để dễ bề thám thính tình hình cũng như phục thù. Nào ngờ, sau khi giả điên, Hamlet mới biết đến bộ mặt còn điên loạn hơn thế của xã hội vương quyền đầy thối nát này. Từ một người cao quý, thông tuệ, kiêu hãnh và chính trực bậc nhất, y bị người đời coi như điên khùng dở dại. Nhưng cũng lại chỉ có người điên như y mới nhìn ra bộ mặt thối rữa của thế gian.
Hiếm có khi Lý Tỉnh Quân đọc gì đó nhập tâm đến thế. Câu chuyện triền miên theo dòng ngôn từ hoa lệ của Shakespeare, làm cho đứa trẻ hống hách ngang ngược và ngạo mạn khinh nhờn, lần đầu biết đến vẻ đẹp của văn chương.
Cho đến khi y đọc tới thời khắc Hamlet vùng vẫy trở về để phục thù, cũng là lúc Ophelia — vị tiểu thư khuê các, kiều lệ diễm hằng, vốn rất mực say đắm chàng — trở nên tuyệt vọng và khốn đốn nhất. Bị Hamlet giết chết người cha yêu dấu, không hay biết người mình yêu chỉ giả vờ điên dại, mà ngặt thay nỗi đau của Ophelia trong trắng lại là thứ thật lòng. Quá đau khổ vì yêu, nàng hoá ra mất trí, cả ngày ca xướng những bài đồng dao quỷ dị, để rồi trầm mình đẫm nước khi toan nhoài người theo những nhành mao lương, hoàng cúc, tầm ma ven sông...
Nàng chết như một bài thơ tình. Cũng lại vì cho một tình yêu vĩnh viễn không bao giờ được đáp lại.
Mi mắt Lý Tỉnh Quân nặng trĩu, ý thức dần trở nên mơ màng.
Trước khi rơi vào mộng mị, cậu chỉ vấn vương một thắc mắc:
Đến tận khi Ophelia chết, Hamlet có từng thực sự yêu nàng chăng?