Nhân sinh có vô số
phiền não, có thánh hiền từng nói, nếu có thể khiến lòng luôn yên tĩnh,
không phải suy nghĩ cái gì, thì mới không phải phiền não chuyện gì nữa
Nhưng người không động chạm thế sự thì thế sự cũng sẽđộng chạm đến người, cho nên không phải thánh hiền lúc nào cũng đúng
Tôi mặc áo lông màu xám, quần bò dài, chân đeo giầy thể thao màu trắng
không mặc tất, rất nhẹ nhàng, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi
sẽ chạy xa nó, vì dù sao tôi cũng chỉ là một người bình thường
Dù là kiếp trước hay là cuộc sống hiện tại, không có sóng gió lớn lao gì
xảy ra, vẫn bình tĩnh vô ba mà sống. Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang
nằm trong vũng máu, nóc nhà bị thủng, ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu
thẳng vào con ngươi màu xanh chứa đầy áp lực
Nhan sắc giống bầu
trời thuần túy, không nhiễm chút tối tăm nào. Ngẩn người rất lâu, không
biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết khi nhận ra đây không phải thân thể
của mình, tôi đã nằm trên giường bệnh viện
Mất trí nhớ, ngăn chặn toàn bộ những câu an ủi đồng tình của những người thiện lương không
quen biết. Trong gương, nhìn khuôn mặt tái nhợt mà tinh tế, giống như
một đóa hoa nhỏ tùy thời sẽ bị chết non, mái tóc màu xám nhạt – màu tóc
tôi chưa thấy bao giờ, không hề dính chút đồ bảo dưỡng hay nhuộm gì cả
mà lại có thể có màu này, hẳn là màu tóc sinh ra đã có, vừa lòng nhất là đôi mắt, màu xanh, màu giống nước biển, nhìn lâu là có cảm giác nhưđang nhìn toàn bộ bầu trời xanh
Tôi rất thích màu sắc này, nhìn nó luôn có cảm giác giống như không thấy được giới hạn
Tôi nở nụ cười, cơ thểđược băng bó cho nên nụ cười có chút miễn cưỡng. Thì
ra mình linh hồn chuyển hoán, không phải đầu thai, bởi vì theo tư liệu
bệnh án của thân thể này ghi là mười hai tuổi, do cả nhà gặp tai ương
cho nên tôi mới có cơ hội này, hy vọng bọn họ có thể ngủ yên trên Thiên
Đường. Hẳn là xuyên qua, không hiểu sao khi biến thành cô bé lại có chút chột dạ, vì kiếp trước tôi đã sống hơi lâu, cuộc sống của người trẻ
tuổi, không biết có thể thích ứng được hay không
Lần đầu tiên
nghe thấy từ ‘Hunter’ là ở trong bệnh viện, khi đang ngủ thì có người
gọi tôi dậy, vừa mở mắt liền lâm vào trạng thái tối mắt, bệnh tuột huyết áp vẫn còn, thân thể bị thương nặng này cũng bịảnh hưởng
Người
đàn ông khoảng ba mươi tuổi có đôi mắt màu rám nắng dịu dàng nói với tôi “Chú là Hunter, cháu không phải sợ, cháu đã an toàn rồi”
Tôi
“Vâng!” nhẹ một tiếng, đầu óc còn chưa phản ứng kịp có chút nghi hoặc,
hunter? Hiện tại xã hội này có nghề tàn sát động vật sao?
Sau đó, người tự xưng là hunter kia nói muốn làm người giám hộ cho tôi, giúp
tôi tìm một căn nhà nhỏ trong thành phố lớn này, giúp tôi thuê bảo mẫu
chăm sóc, cuối cùng tôi cảm thấy nghề hunter thì ra là nghề tạp vụ, gì
cũng làm được
Sau đó, vị hunter kia đi mất, tôi không gọi nổi
tiếng ‘chú’, khi anh ta cầm kẹo dỗ tôi, thiếu chút nữa tôi đã thốt ra
rằng mình đã trưởng thành lâu rồi. Nhưng nhìn anh ta ngốc nghếch cố gắng dỗ dành tôi, tôi vẫn kêu ra tiếng
Người giám hộ trên danh nghĩa
ký xong cái tên liền vỗ mông chạy lấy người. Tôi rất cảm kích anh ta,
cảm ơn anh ta đã không hề xem tôi là một đứa trẻ mồ côi một thân nhu
nhược mà mưu đoạt cướp đi đống tài sản cha mẹđể lại. Đối với cha mẹ của
thân thể này, tôi có chút khó khăn gọi hai tiếng ‘cha mẹ’, nhưng dù sao
vẫn là cha mẹ của thân thể này, tôi phải có hiếu đạo. Số di sản cùng
giấy bảo hiểm của người giám hộ có thể giúp một người bình thường như
tôi sống yên ổn cảđời
Tôi cho bảo mẫu thôi việc, bởi vì tôi vốn
đã trưởng thành. Tự mình nấu cơm, tự mình rửa bát, tự mình trồng hoa, tự mình lau nhà, tự mình đến trường, tự mình ngẩn người, khi nhìn lên trời luôn thấy cảm động ấm áp dào dạt, luôn mang tâm tình cảm ơn cuộc sống
không lúc nào không thanh bình
Thế giới này đúng là một thế giới thanh tĩnh nhàn nhã
Thẳng đến khi tôi tốt nghiệp trung học, một ngày ăn xong bữa cơm, tôi ngồi ở
sopha xem TV, bật kênh văn học tràn ngập ngôn từ thơ ca. Thơ ca xinh đẹp chậm rãi nhập vào thế giới của tôi, tôi vừa gọt táo vừa mỉm cười nghe,
ngay cả khí chất cũng hình thành từ những cuốn sách thơ mà có, cho nên
tôi rất thích những bộ sách văn học
Vừa mới gọt được một nửa, tôi vẫn cười, chỉ là có chút cứng ngắc. Cúi đầu nhìn quả táo trong tay rất
lâu, một cân táo hồng giá 3000 Geny, vị rất ngon, tôi thường xuyên mua
nó làm cơm chiều
Đến khi chương trình kết thúc, ăn táo xong, tôi mới ngồi bên cửa sổ, một
chậu hoa hồng xinh đẹp ởđó, tôi lấy một quyển tạp chí đặt xuống đầu gối, ngồi quỳ xuống ngắm, đến lúc đi ngủ tôi mới rời đi
Tuy biết rõ
thế giới này không giống thế giới cũ, nhưng tôi chưa bao giờđể ý đến
chuyện đó, vũ trụ thật kỳ diệu lại thần bí, chuyện gì xảy ra cũng đều
được coi là bình thường
Hunter, Hunter X Hunter, Yoshihiro Togashi, truyện tranh
Tôi nghĩ tôi đã đi vào một thế giới hoàn toàn chân thật
Đêm đó tôi thức cảđêm ngẩn người, nhớ lại toàn bộ bộ truyện, đôi khi muốn
cố chấp nhớ lại một chuyện gì đó, thì trí nhớ lại rất hay mơ hồ, giống
như bây giờ, cả một bộ truyện thế mà tôi chỉ có thể nhớđược chút ít.
Bình minh lên, tôi dựa vào cửa sổ, nhìn ánh sáng mặt trời giống như một màn
sáng thần bí chiếu xuống bầu trời màu xanh, tôi mới nhẹ nhàng cười “Dù
sao thì mình cũng chỉ là một người bình thường, kịch bản gì gì đó đều
không liên quan gì đến mình cả” Dù sao thì bộ truyện đó cũng không hề
nhắc tới sự tồn tại của thành phố Esme, cũng không nhắc tới người nào
tên là Miru Sylvia cả. Mà tôi cũng đã quyết định cảđời ở nhà không đi
đâu xa hết.
Cho nên, liền tiếp tục lấy tâm tư cảm tạđi quý trọng
cuộc sống bình thản thôi. Lấy đôi mắt cảm kích mà đi che chở phong cảnh
xinh đẹp trước nhà thôi