Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 100: Tôi không ngủ được



Ngày hôm qua nằm mơ, mơ thấy mình về nhà.

Tôi cầm ô, trong tay kia là túi to nặng trịch, bên trong đều là sách cổ bản phiên dịch, mượn từ thư viện lầu ba của Esme. Cơn mưa thật dữ dằn, hoa nở ven đường đều bị mưa ép nghiêng ngả xuống mặt đất. Trên đại quảng trường có hai nghệ nhân lưu lạc mặc áo mưa thổi sáo, giai điệu réo rắt thảm thiết liên hồi, âm thanh thanh thúy xuyên thấu qua màn mưa lành lạnh. Hai tiếng sáo một cao một thấp nhẹ nhàng ngâm hát, giống như có lời muốn tỏ mà không nói ra lời.

Tôi đứng xa xa nghe một lúc mới bước đi, giấc mơ kia chân thật đến mức khiến tôi thiếu chút nữa không tỉnh lại được. Tôi mơ thấy chúng tôi ở tiệc trà xã giao đọc thơ, đàm luận lý tưởng hào hùng hồi còn trẻ, muốn dùng tám mươi tám ngày du lịch một vòng thế giới, còn muốn mua phi cơ trực thăng đi du lãm mạch Himalaya, mặc trang phục nhảy dù để nhảy từ phi cơ xuống đỉnh núi, cúi đầu ngắm mây.

Tôi cười tỉnh lại, cả phòng tràn đầy gió lạnh, mưa to tầm tã ngoài cửa sổ. Sau đó tôi ngồi ở trên giường ngây ngốc rất lâu, rồi lại nằm xuống chùm chăn nhắm mắt ngủ, ngẫu nhiên, sự mềm mại yếu ớt xuất hiện, tôi luôn tinh tế tùy ý cảm xúc đó tự nhiên lắng đọng xuống.

Tôi trở lại phố Bối Bối, túi được đan bằng dây leo hoa hồng ở trong mưa trông thật tiên diễm, lúc trước tôi có làm rất nhiều bánh Mân Côi cho vào những cái lẵng trúc nhỏ tặng cho hàng xóm, mùa hoa vẫn chưa qua, từng nụ hoa vẫn liên tục nở rộ. Đẩy cửa cổng nhà ra, một con đường đá cuội bị nước mưa thấm sũng nước hiện ra, hai bên đều là những khóm hoa nở rộ.

Tôi đi đến nửa đường thì dừng bước, hoa hồng Đại La bị người nào đó dùng chân trực tiếp dẫm lên, cành lá cũng bị dập nát, dấu vết quá mức rõ ràng. Tôi trầm mặc, nhìn một đường hoa bị dẫm, muốn tự thuyết phục mình là người nào đó không cẩn thận làm hỏng cũng khó.

Tôi đi dọc theo dấu vết, mưa rơi xuống ô che vang lên tiếng động rất thanh thúy, đóa hoa màu đỏ dập tàn như máu tươi theo dòng mưa chảy qua giày vải ẩm ướt của tôi.

Giống như buổi sáng mưa xuân chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt, hắn yên lặng ngồi dựa lên tường màu xanh phấn ngoài hành lang, nơi này và bên ngoài hình thành một cái góc chết của thị giác, không chú ý thì sẽ xem nhẹ.

Mặt tôi không chút thay đổi tùy ý để những đóa hoa dập này tiếp tục bị nước trôi đi, ngay cả khí lực để kinh ngạc khi nhìn thấy người kia đột nhiên xuất hiện cũng không có.

Hắn mặc chiếc áo sơmi nhăn nhúm, ẩu thả khoác thêm áo ngoài lôi thôi bạc màu, mưa theo mái tóc màu đen lướt qua gương mặt rơi vào cổ áo, hai mắt tối như mực vô thần nhìn chuông gió trên đỉnh đầu, quầng đen sẫm dưới mi mắt dường như khiến hắn trông bình thản hơn mà âm u quỷ dị.

Khi tôi đến gần, hắn cũng không phản ứng, ngẫu nhiên lấy tay tiếp tục nhổ những đóa hoa hồng Đại La bên cạnh rồi nghiền toái, sau đó giơ ngón đón mưa để cho nước rửa trôi đi đóa hoa bị dập.

Động tác phá hoại hoa như trò đùa dai này nói cho tôi biết hắn đang rất mất kiên nhẫn, chờ người rất nhàm chán.

Tiếp tục trầm mặc, chưa có một khắc nào lại cảm thấy ngôn ngữ cũng có thể tái nhợt vô lực như thế.

Tôi nhắm mắt lại hít sâu một lần, một lần nữa, lại một lần nữa...... phố Số 13 đang nghỉ tập thể sao, lần đầu tiên bị người này lọt vào là ngoài ý muốn, vậy lần thứ hai? Trị an bây giờ đã xấu đến tình trạng nào thế, tôi phải trách cứ Touya mới được.

Hắn nhìn chuông gió trong mưa, tôi một tay giơ ô một tay ôm sách đứng ở bên cạnh nhìn hắn, chúng tôi như bị hóa đá, không hề cử động, chỉ có tiếng mưa rơi chứng kiến thời gian trôi qua.

Cuối cùng tôi miễn cưỡng xả ra một nụ cười khổ “Chrollo.” Vừa gọi tên này ra, giọng tôi liền run lên.

Cái tên Chrollo kia không để ý tôi, tiếp tục dùng ánh mắt vô cảm kia trầm lặng nhìn chiếc chuông gió lay động.

Gân xanh dần dần nổi ở trên trán, tôi liên tục thầm nhắc mình rằng làm người thì phải tâm bình khí hòa, cảm xúc nóng nảy là không nên, lùi bước lại sẽ thấy trời cao biển rộng, nóng vội nhất thời sẽ phạm phải sai lầm, tôi...... tôi nhịn.

“Chrollo, cậu trở về làm gì?” Tôi tươi cười cứng ngắc, cậu trở về làm gì? Tôi thật muốn bóp cổ hắn chất vấn hắn, tôi đâu có dễ dàng văng cậu ra chứ? Chỉ mới có một tháng trôi qua mà nói quay lại là quay lại, còn biến mình trở nên suy sút vô thần giống hệt như kẻ lang thang, còn dẫm nát một đống hoa của tôi, khinh công của cậu tốt như vậy, sao có thể không cẩn thận dẫm chết hoa chứ, rốt cuộc thì trong đầu cậu toàn là cái thứ gì vậy? Suy nghĩ của thiên tài và người phàm quả nhiên là chênh lệch như trời với đất sao?

Tôi không hiểu, cái tên chết tiệt này.

Hắn không hề chớp mắt, ngồi im như một bức tượng điêu khắc. Tôi rốt cục hết cách với thằng nhóc này, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đặt túi sách lên đầu gối, sau đó bất đắc dĩ nói: “Lance, rốt cuộc cậu có biết tình trạng hiện tại hay không vậy, Esme và Meteorcity giương cung rút kiếm, chẳng phải là cậu nên chạy đi càng xa càng an toàn sao? Cậu trở về làm gì chứ, ngu ngốc.”

Đúng là một tên xằng bậy, nói đi là đi, nói đến là đến, một chút dự tính cũng không có.

Hắn giờ mới giương mắt nhìn tôi, quầng đen sậm dưới mi mắt khiến hắn trông hơi hậm hực và yên lặng, hắn thay đổi một chút tư thế ngồi, sau đó vẻ mặt vô tội đầy tính trẻ con, dùng giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ nói với tôi: “Tôi mệt nhọc.”

Tôi nghe tiếng mưa rơi nhảy múa trên đỉnh ô, dùng ánh mắt vô cảm và biểu cảm tê liệt cùng hắn nhìn chằm chằm nhau, rồi sao nữa?

Hắn trầm mặc rồi dùng một loại giọng điệu kiểu ‘vốn nên như thế’ nói: “Tôi không ngủ được.”

Mắt tôi không chút thay đổi, rồi sao nữa?

Hắn lại rất vô tội nói: “Tôi muốn ăn cơm.”

Ngữ khí này rất giống lời nói dối làm nũng, nhưng tôi biết không phải vậy, lúc không nói dối, hắn luôn nói trắng ra khiến bạn hộc máu. Có một khắc, tôi cực kỳ muốn xông lên túm chặt lấy cổ áo hắn rồi giật liên hồi, rốt cuộc thì cái tên kia nghĩ cái gì thế? Không ngủ được thì đọc sách đi cho tôi, chẳng phải trước kia cậu rất thích giết thời gian như thế sao? Đói bụng thì cậu không biết tự mình đi tìm ăn sao? Cậu cũng đâu phải là đứa trẻ một tuổi rưỡi không ai chăm sóc là bị đói chết chứ, cậu chỉ vì cái lý do hoàn toàn không phải lý do này mà nói về là về, kỳ thật cậu chỉ là muốn trở về khiến tôi tức chết đúng không.

Cả người tôi vô lực, dở khóc dở cười ôm đầu nói: “Đường đường là bang chủ của băng Ryodan, chẳng lẽ ngay cả một chút cơm cũng không có mà ăn sao?” Mấy cậu là Cái Bang sao.

“Hiện tại là thời gian giải tán sau khi nhiệm vụ hoàn thành, trong khoảng thời gian này, tôi không tính là bang chủ.” Hắn vươn tay vuốt vuốt mái tóc sũng nước, giá chữ thập tinh xảo hiện ra rõ ràng ở trên trán.

Hắn cười cực kỳ ôn hòa, lời nói lại rất vô lại. Tôi thật sự muốn vò đầu, ai tin cậu chứ? Đứng dậy quay đầu bước đi, tôi không biết cậu, không biết cái tên chỉ biết chơi xấu này. Đi hai bước dừng lại, mưa càng rơi càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại, kiểu thời tiết này nếu bị ngâm lâu sẽ bị cảm mạo. Tôi nhìn những đóa hoa bị bóp nát dưới chân, cuối cùng không nhịn được thở dài một hơi lại quay trở về, hắn cười như không cười nhìn tôi, vẫn ngồi dưới đất không chịu đứng dậy.

Tôi giơ ô tới gần đỉnh đầu hắn, phân một nửa cho hắn “Đi thôi, đừng để tôi phải lôi cậu vào.” Đúng là kiếp trước, tôi thiếu nợ cậu rồi, chết tiệt.

Mà quầng đen dưới mắt sậm màu như vậy, rốt cuộc thì cậu đã không ngủ bao lâu vậy.

Từ lúc nhìn thấy hắn ngồi ở bên ngoài đội mưa, tôi đã thấy hơi kỳ quái, khi tôi mở cửa nhìn thấy Harris đang cầm một ly trà ngồi trong phòng khách, cười cực kỳ ‘hiền lành’ với tôi, tôi mới biết vì sao hắn lại không vào nhà.

Trong nháy mắt đó, tôi cực kỳ muốn lôi cái tên vừa đi theo tôi vào và nhét hắn vào tủ quần áo, rồi tự thôi miên mình rằng hết thảy đều chỉ là đang nằm mơ.

“Hai người cứ nói chuyện đi, tôi vào phòng bếp.” Tôi không chút biểu cảm xoay người bước đi, những tên luôn coi bạo lực là mỹ học của thế giới như mấy người chẳng hề có một chút quan hệ gì với tôi cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.