Áo khoác đã sửa xong, vá lại cổ áo nữa là có thể mặc. Hắn lại đang ngồi trên sô pha phòng
khách, nằm úp sấp đi lật từng quyển trong chồng sách bên cạnh, xem ra
hắn vẫn không tìm thấy mấy quyển vừa lòng.
Tôi cất kim vào hộp
kim chỉ, bỏ vào cái tủ bàn bằng trúc, sau đó cầm một quyển tập thơ đã
đọc được hai phần ba, ngồi ở bên cửa sổ đọc thầm.
Tôi sám hối dưới ánh trăng dịu dàng như nước chảy
Tinh thần và bông hoa đang héo tàn
Tha thứ hay không
Hôm qua hôm nay không cẩn thận gây ra tội ác nhỏ
Tha thứ hay không
Đó chỉ là một đứa trẻ
“Tha thứ hay không, đó chỉ là một đứa trẻ.” Tôi thì thào hai lần, nhìn những đóa hoa màu đỏ ở dưới ánh trăng sáng đang sinh trưởng ngoài cửa sổ, xa
hơn một chút là hoa Nguyệt đang nở, giống như trăm ngôi sao nhỏ đang lấp lánh sáng lên.
Không hiểu sao, tâm tình lại có chút thương cảm, bỗng nhớ tới một người bạn lâu năm ở kiếp trước, là một tên bốc đồng
chết tiệt. Rõ ràng là tên không hề biết chăm sóc mình, mà còn dám bỏ nhà bỏ con đi làm kẻ lang thang, dùng chân bơi một vòng thế giới. Đó là
người vì giấc mộng và ích kỷ vì được cô tin tưởng mà có thể nghịch
thiên, có thể không từ thủ đoạn.
Lần cuối cùng nhìn thấy cậu ấy
là khi nào đây, là ở dưới chân núi cung điện Potala ở Tây Tạng. Khi đó
trông cậu ấy như thế nào? Khi nằm xuống, chắc chắn bầu trời xanh lam
xinh đẹp, chỉ kịp tới nhìn thấy cậu ấy lần cuối cùng, cậu ấy lẳng lặng
ngủ. Nụ cười vẫn kiêu ngạo trước sau như một, vẫn khiến người ta muốn
đánh. Rõ ràng thân thể bị hành hạ rách tung toé lại trông như người hành hương vậy, từng bước một quỳ đến thánh địa Tây Tạng, cuối cùng kiệt sức đi gặp Phật tổ. Không, cậu ta nên xuống Địa Ngục vì đã làm nhiều người
lo lắng cho mình như vậy, đúng là đồ chết tiệt.
Sao lại nghĩ đến cậu ấy vậy, có lẽ do ánh trăng đêm nay trong trẻo thấu triệt, giống như đôi mắt của lão chết tiệt kia luôn trong suốt không sợ gì. Tôi cũng nhớ tới lúc cậu ta làm càn, lại tuyệt đối không tiếng động, giống như đứa
trẻ bên cạnh tôi vậy.
Tôi nghĩ, mình đã chết và đi vào nơi này,
vậy thì cậu ấy, người bạn đi trước tôi một bước ấy có phải cũng đã ở thế giới mới, bắt đầu lữ trình mới hay không? Tối nay, có chút nhớ mọi
người.
Hắn đi tới, chân đi giầy bước lên sàn gỗ thô, bỗng nhiên
có cảm giác hài hòa kỳ dị, hai con mắt đen của thiếu niên khiến tôi có
chút hoài niệm, màu đen, màu sắc tôi quen thuộc nhất.
“Tập thơ
Pocai, đổi quyển này cho cô.” Hắn không chút khách khí cướp đi tập thơ
trên tay tôi, lại tắc lại một quyển sách dày có bìa tông màu xám.
Hai tay tôi đang cầm sách, thấy hắn lại trở lại làm ổ ở sô pha, dưới ngọn
đèn ôn hòa, khuôn mặt thanh tú kia càng thêm nhu hòa, tâm tình hắn rất
tốt, tôi cảm giác được như vậy.
Tôi nhìn tên sách, “Hoa đất”.
Một quyển sách mà tôi rất quen thuộc, đây là một tiểu thuyết về hoa và
một người du lịch, bên trong có giới thiệu rất nhiều loài hoa, rồi còn
phụ tặng một trăm trang ảnh chụp màu sắc rực rỡ, chả trách lại dày như
vậy. Sách này là ở trong thư phòng của tôi.
Mở ra, tôi lập tức
dở khóc dở cười, trang sách bị xé sạch, mặt trên có một đóa hoa màu
xanh, tư thái yêu mĩ mộng ảo như thơ, là hoa Busia ba năm nở một lần, là một loài hoa trân quý. Ý nghĩa của loài hoa này là hạnh phúc, tha thứ,
vinh dự.
Tôi vừa nhìn một cái liền yêu luôn, một trăm chiêu kia
lại hiện lên trong đầu, là chiêu thứ ba mươi chín “Tặng hoa, cái gì anh
cũng có thể không tặng nhưng không thể không tặng hoa, phụ nữ như hoa
vậy, hoa chính là sinh mệnh của họ.”
Ghi chú: quan hệ giữa phụ
nữ và hoa bại lộ ra rằng phụ nữ yếu ớt, không chịu nổi một kích, quá chú ý chăm sóc đến vẻ đẹp của mình và nhiệt tình yêu thương những thứ xinh
đẹp. Chú thích khác, người này giỏi về trồng hoa, tính thao tác 70%, xác xuất thành công 50%, quá trình còn phải nghĩ.
Thật đúng là mất
tự nhiên, loại sách này không dạy hỏng trẻ con mới là lạ, nhưng thôi
vậy, hiển nhiên tôi không thích hợp với vẻ nghiêm khắc, mới làm có một
ngày đã thấy như mình đang tự ngược đãi vậy, tôi cầm sách đi vào phòng
bếp, khi đi qua sô pha, lơ đãng hỏi một tiếng “Đói bụng không? Tôi đi
làm bữa ăn khuya.”
Hắn không ngẩng đầu, cũng chỉ lơ đãng “Ừ” một tiếng.
Cắm hoa vào bình, đặt ở trên bàn phòng bếp, tôi có chút ngượng ngùng, nếu
nhớ không lầm thì hoa Busia ở phố Bối Bối cũng chỉ có nhà Samee đầu
đường trồng, hình như có một lần liền nở bốn, năm đóa, vất vả ba năm mới được bốn, năm đóa lại bị lấy một đóa đặt ở nơi này, không làm mà hưởng, đau đầu đau đầu, chờ khi Mân Côi nở nhất định phải làm một giỏ bánh Mân Côi đi tặng.
Kỳ thật nguyên nhân giải trừ cảnh báo chiến tranh
lạnh nhanh như vậy cũng là vì…, muốn không thừa nhận cũng không được,
được rồi, tôi bị dọa, nhưng chỉ có một chút thôi.
Trong một trăm chiêu kia, chiêu cuối cùng là “Nếu chín mươi chín chiêu trước không dỗ
được người phụ nữ của anh, vậy thì đừng khách khí, trực tiếp đi lên đè
cô ấy, ăn vào miệng mới là của anh, đây còn gọi là chiêu tất sát cuối
cùng.”
Ghi chú: Tôi sẽ suy nghĩ.
Cậu nghĩ cái gì? Đè
tôi... Đã nói sách xấu sẽ hại chết người, loại quan niệm này sẽ thành
công giáo huấn cho hắn rằng thế giới này lại có thêm một tá tội phạm,
xem ra phải viết thư khiển trách thư kí của nhà xuất bản, để cho bọn họ
về sau phải xem xét kĩ trước khi xuất bản.
Lời của Harris lại vang lên bên tai, ‘nếu như hắn có làm gì thì cháu nhất định phải kêu lên đấy’.
Lắc đầu gạt đi hình ảnh đáng sợ mình hô to cứu người, mở tủ lạnh ra làm thức ăn khuya.
Ăn khuya, may mà có đủ thức ăn, vừa suy ngẫm thơ Pocai vừa bày cơm canh,
cơm canh nóng hổi, hắn lại trở lại phương thức tắc cơm vào bụng, thì ra
là hắn chưa từng muốn thay đổi tật xấu này. Khi tôi thu dọn bàn, có nhẹ
nhàng nói một câu “Đọc sách xong nhớ trả lại.”
Hắn nhẹ nhàng như không, lại “Ừ” một tiếng.
Hai ngày sau, nghe nói đống sách bị mất trộm đã tự động trở về, camera vẫn
không hỏng hóc gì, lại không chụp được tại sao số lượng sách khổng lồ
thả lại tại chỗ như thế nào, nghe nói giống hệt trước khi mất trộm, mỗi
một quyển sách đều được đặt lại chỗ ban đầu, không thể không nói kẻ trộm cướp này rất thú vị khiến người ta không nói được lời nào. Báo chí tin
tức ở thành phố chấn động mấy ngày, đủ loại suy đoán được đặt ra.