Sau khi cửa phòng mở ra lại nhẹ nhàng khép lại, vừa rồi, khi Con Chuột Nhỏ
trong mắt đám băng Ryodan dùng ánh mắt ‘sợ sệt’ nhìn bọn họ, kỳ thật vẫn có mấy người cảm thấy hơi quái dị.
“Nobunaga, bộ dạng vừa rồi
của anh rất giống với Biệt Tam Xà của khu ba đấy.” Machi quấn sợi dây
màu đỏ giữa các ngón tay, biến nó thành các kiểu hình phức tạp linh
tinh, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy khi liếc người khác luôn mang theo sự
khinh thường nào đó.
Nobunaga còn âm trầm trừng mắt cửa phòng
đang đóng, nghe thấy Machi nói vậy liền không chút khách khí nghiêng mặt lại, tiếp tục vẻ mặt giương mắt nhếch mi dữ tợn vừa rồi, bĩu môi, vẻ
lưu manh nói với cô ấy: “Cô nói cái gì chứ, nói chuyện cẩn thận một chút đi, dù ông đây có sa đọa thì cũng không tới mức chạy đi dẫn mối đâu.”
Ở Meteorcity, tuy rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng về nghề nghiệp thì vẫn có những nghề khiến đồng hương chán ghét, ví dụ như Biệt Tam Xà ở khu ba chuyên bán người để làm ăn, phàm là người có thực lực luôn coi thường loại nghề nghiệp này.
Cửa phòng cách âm không tốt đến
mức có thể ngăn trở lỗ tai của những người có năng lực Niệm cạnh ‘hiện
trường’, bọn họ cực kỳ tinh tường nghe thấy bang chủ đại nhân dùng loại
giọng điệu mà vừa nghe là biết nói dối, nói với Con Chuột Nhỏ: “Không
sao, Miru, một chút cũng không đau.”
Sau đó giọng nói trong trẻo của Con Chuột Nhỏ vang lên rất khẳng định “Cậu đang nói dối.”
Cái nữ kia khá mẫn cảmvới lời nói dối, đúng là bang chủ đang nói dối, chỉ
khi muốn thứ gì đó, bang chủ nhà bọn họ mới có thể dùng giọng điệu dịu
dàng như vậy để dỗ người ta.
Shalnark gác hai chân lên sô pha,
tay cầm thìa dài múc kem ăn, hắn ngậm thìa ngẩng đầu nhìn Phinks trên
trần nhà, trong tròng mắt xanh có gì đó hiện lên, sau đó có chút hàm hồ
hỏi: “Phinks, có phải lần đầu tiên của phụ nữ rất đau không, tôi đọc
sách thấy bảo còn chảy máu phải không.”
Phinks leo từ trần nhà
xuống, tay đúcở trong túi quần nhún nhún vai, vẻ mặt có chút quái dị
“Không biết, tôi xong việc liền đi luôn, ai biết cái nữ kia đau hay
không, nhưng...... nếu bắt buộc phụ nữ thì hẳn là không chiếm được lạc
thú gì cả.”
Phinks chỉ thuần túy ăn ngay nói thật, bảo hắn giết
người phóng hỏa thì được, nhưng loại chuyện này mà còn muốn bắt buộc phụ nữ, thì hắn thật sự cảm thấy vô nghĩa.
“Cái gì mà bắt buộc, lấy điều kiện của bang chủ thế kia mà còn phải bắt buộc sao? Cái nữ kia
không phải là phụ nữ của bang chủ sao, chỉ cần bang chủ thích thì cô ta
còn có gì không vui chứ.” Nobunaga giơ đao tức giận huy loạn ở không
trung với bọn họ, đường huy đao ở dưới ngọn đèn trông xinh đẹp, đáng
tiếc người huy đao lại đang nảy gân xanh, táo bạo như thú dữ.
Đột nhiên mọi người trong phòng có vài giây lặng im, bọn họ nghe bang chủ
đại nhân thấy không dỗ được người ta liền bắt đầu lộ ra răng nanh “Miru, cô muốn tự mình đi tới hay là muốn bị tôi kéo lại đây.”
Hiếm khi thấy bang chủ mất kiên nhẫn nhanh như vậy, nói chung hắn đều dùng nhiều thời gian ăn nói dễ nghe hơn là đe dọa.
“Lance, chúng ta thương lượng được không, ha ha, tôi...... Tôi không muốn!” Con Chuột Nhỏ cười đáng thương, giọng nói đáng thương bay qua khe cửa, mọi
người đều có thể tưởng tượng trong đôi mắt màu xanh trong suốt của cô
lúc này đang “sợ sệt”.
Mọi người tiếp tục trầm mặc, ai cũng tỏ
ra ‘chúng tôi chưa hề nghe thấy gì cả’, người cúi đầu tiếp tục cúi đầu,
người liếc nhìn tiếp tục liếc nhìn. Cuối cùng Phinks không nhịn được hạ
giọng nói: “Này, nữ kia không giống như đang rất vui vẻ.”
Gân
xanh trên trán Nobunaga biến thành mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn vừa tra đao vào vỏ đao vừamở miệng nói: “Phụ nữ mà, luôn tim nói một đằng, miệng
nói một nẻo.”
Băng! Sợi dây màu đỏ trong tay Machi lập tức đứt
tung, trên gương mặt còn khá tròn trĩnh của trẻ con lập tức hiện lên vẻ
hung ác nham hiểm, chậm rãi gấp khúc mười ngón linh hoạt “Nobunaga,
trước khi anh nhập bang đã làm hoạt động Biệt Tam Xà đúng không, ngay cả cái miệng bức bách con gái cũng giống nhau như đúc.”
Đối với loại chuyện này, cô gái mười bốn, mười lăm tuổi luôn đặc biệt mẫn cảm, bất kể cô ấy có đến từ Meteorcity hay không.
“Ai làm cái loại hoạt động hạ lưu này chứ! Dù tôi có lưu lạc đến mức đi mua bán bộ phận cơ thể người cũng không bao giờ đi mua bán người sống!”
Nobunaga nghiến răng nanh kẽo kẹt phản bác, nếu không phải không khí bây giờ rất áp lực thì hắn đã sớm huy đao nhảy dựng lên.
“Ai mà
biết, hừ, rõ ràng là cô ta không muốn còn gì?” Có vẻ như Machi muốn gây
xung đột với hắn, hai tay khoanh ngực dựa vào tường, nhếch môi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía kẻ đang ngồi giữa cửa uy hiếp không cho ai đi
ra.
“Làm sao cô biết cô ta không muốn chứ, có khi trong lòng cô ta......” Nobunaga bỗng im bặt, khóe miệng hạ xuống rõ ràng.
Sau cửa phòng, giọng nói phản kháng kịch liệt của Con Chuột Nhỏ vang lên
“Chrollo! Đồ ngốc kia! Tôi nói tôi không cho phép cơ mà! Cậu bịđiếc sao! Con trai bắt buộc con gái là ác nhất! Không cho phép cậu xé áo ngủ của
tôi! Nó là của khách sạn! Cứu mạng với!!!”
Ngay cả cứu mạng cũng hét lên rồi.
“Ừm... Nobunaga, có khi trong lòng cô ta cũng là không muốn.” Thấy vậy, ngay
cả Shalnark cũng không biết làm gì, hình như băng Ryodan bọn họ chưa
từng xuất hiện loại chuyện này.
Hơn nữa, lại là bang chủ của họ tự mình động thủ, nhưng bang chủ mà quyết định làm chuyện gì thì không ai ngăn cản nổi.
“Miru...... Ngoan, tôi thấy cô vẫn không nên lộn xộn thì tốt hơn, khả năng lành lại của thân thể cô chậm hơn so với người bình thường, nếu bị gãy xương thì rất phiền toái.” khuyên bảo cực kỳ dịu dàng có thành ý.
“Cậu
muốn tôi đừng cửđộng thì đừng sờ loạn nữa! Tên ngu ngốc kia!” Con Chuột
Nhỏ nói rất to, dễ dàng xuyên thấu qua cửa phòng mỏng manh.
Quả
thật, lúc này mà bang chủ còn muốn người ta không cử động thì thật vô
lý, trên cơ bản, ngoài người chết ra, không có ai là không cửđộng.
Vẫn đứng ở bên cửa sổ nhìn biển, Pakun không nói một tiếng nào, không biết
đang suy nghĩ gì, cô đột nhiên nghe thấy tiếng đệm trong phòng bị xé
toạch, xem ra là vì phòng ngừa con mồi quá giãy dụa, bị thương nên phải
buộc chặt con mồi lại.
Cô hơi nhíu mi, đôi mắt lạnh như băng,
bởi vì lúc bang chủ xé đệm, giọng nói không lớn không nhỏ của hắn truyền ra, là giọng điệu mệnh lệnh, hắn chỉ gọi một tiếng “Pakunoda.”
Mọi người lập tức hiểu ý của mệnh lệnh này, Phinks vô tư nhún vai cười cười, đi về phíacửa ra.
Pakun lập tức đi theo ra ngoài, cô nói với những người còn lại ởđại sảnh: “Đi thôi.” Xem ra cuộc nói chuyện của bọn họđã quấy rầy đến người trong
phòng.
Feitan thuận tay ném cái tay cầm trò chơi ra sau lưng,
vùi nửa đầu dưới vào áo trầm mặc đi ra ngoài, trong mắt mang vẻbình tĩnh thâm sâu khiến cho người ta nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Shalnark một tay tiếp được di động, có chút tò mò nhìn cửa phòng đột ngột an
tĩnh, sau đó cười tủm tỉm nhanh chóng lấy một hộp kem lớn trong tủ lạnh
rồi đi ra ngoài.
Machi đứng ở cạnh cửa, trừng mắt nhìn Nobunaga
đang ngồi dưới đất, Nobunaga treo đao ở eo lưng tỏ vẻ ‘lợn chết không sợ nước sôi’ cuối cùng cũng đứng lên.
Khi đi qua Machi, Nobunaga
lại khôi phục vẻ lười biếng, hắn cúi mí mắt nhìn đằng trước tùy ý nói:
“Có cái gì mà phải tức, lần sau trở về Meteorcity, ông đây thiêu toàn bộ Biệt Tam Xà kia chẳng phải là được rồi sao, chuyện trước kia không thể
thay đổi được, so với tức giận, không bằng đi báo thù cho xong.”
“Liên quan gì đến anh, chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết.” Machi cúi đầu khiến cho mái tóc màu tím che đi hắc ám căm hận trong mắt.
Nobunaga vốn đang muốn nói gì đó, nhưng sau cửa phòng, sau đoạn im lặng thật dài đột nhiên bạo phát.
Con Chuột Nhỏ tựa hồ tức giận gì đó, rống giận rất to “Chrollo Lucifer! Tên chết tiệt kia! Đau chếtđi được! Rốt cuộc cậu có được hay không!”
Giờ khắc này, hết thảy ngôn ngữ đều nghẹn lại, hai người đứng ở cạnh cửa và cả các vị con nhện ở hành lang chưa kịpđóng cửa lại, đều có một giây
hóa đá.
Không còn hưng trí nói chuyện phiếm, hai người không
chút do dự bước ra khỏi phòng khách, lập tức đóng sầm cửa, bởi vì bên
ngoài có thiết bị cách âm rất tốt, cho nên dù bên trong xảy ra cái gì,
mọi người đều có thể coi như không xảy ra.
Mọi người thói quen
hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm, chiếm hết cả hành lang, mọi khe hở đều
biến thành cạm bẫy. Bây giờđã khoảng mười điểm tối, thính lực sâu sắc
của bọn họ có thể rõ ràng nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ bên ngoài khách
sạn. Trên hành lang, ngọn đèn ấm áp trong trẻo, đám con nhện đứng dưới
ngọn đèn, không khí nặng nề dị thường.
Sự nặng nề này, là cực kỳ quỷ dị.
Không biết qua bao lâu, Feitan hơi nâng đôi mắt híp lên, hắn nghe thấy chỗ rẽ đằng xa có người đang chậm rãi đến gần.
Chỉ chốc lát sau, một người bán hàng mặc đồng phục của khách sạn Kaluci đẩy toa ăn xuất hiện, ung dung mỉm cười lễ phép, một bên tai cài ống nghe
điện thoại có hình dán hoa nhỏ.
Đám con nhện trên hành lang lừ
mắt, lạnh lùng nhìn người bán hàng xuất hiện rất không đúng lúc kia, âm
lãnh lấn át cả sự ấm áp của ngọn đèn, một luồng gió âm u không biết từ
đâu mà đến lạnh lẽo thổi qua.
Người bán hàng cứng ngắc vài giây, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, anh ta bị cái đám vô lễ
tùy ý chiếm cứ hành lang công cộng khách sạn đang tỏa ra khí tràng “Bọn
này bất lương, bọn này rất bất lương, bọn này siêu cấp bất lương” mạnh
mẽ ép tới mức hít thở không thông.
Sắc mặt người bán hàng tái nhợt, chậm rãi đẩy toa ăn, từng bước một lùi ra sau, biến mất ở chỗ rẽ.
Mọi người trong hành lang lại không tiếng động, Machi nghĩ nghĩ mới mở
miệng đánh vỡ trầm mặc, không quá khẳng định “Tôi cứ cảm thấy tên nhân
viên phục vụ kia không bình thường.” Thuần túy chỉ là giác quan thứ sáu.
“Cần giết không?” đáy mắt Feitan hiện ra một tia máu lạnh.
“Nếu ngày mai còn gặp hắn thì động thủ vậy, dù sao chúng ta cũng không phiền khi thêm mấy con sâu nữa đâu, dù là đến từ Meteorcity hay là Esme.”
Nobunaga cười lạnh một tiếng.
Người bán hàng đẩy toa ăn, lúc
chuyển sang một góc tường, đột nhiên dừng lại, lại mỉm cười lễ phép kiểu ‘khách hàng là thượng đế’ lên gương mặt, hơi tùy tiện khoanh hai tay
vịn lên vành toa xe, lẩm bẩm “Nhân viên phục vụ cũng không dễ làm đâu,
lúc nào cũng có thể bị gặp phải quái thú lớn.”
Khom người rút ra một quyển giấy các-tông cứng có chân gấp ở tầng dưới xe toa ăn, mở ba
chân của nó ra, đặt xuống chỗ rẽ, trên bảng viết “Bên trong đang tu sửa, mời quý khách dừng lại.”
Anh ta không quá vừa lòng nhìn một
hồi, sau đó vươn tay lấy bút mực ở túi quần sau, xé trang kia đi, rồi
viết ngoáy lên trang giấy mới “Phía trước có một đám quái thú cấp S, mọi người mau chóng đi đường khác!!!”
Vừa lòng nhìn dòng chữ ‘xinh
đẹp’ của mình, xoay bút ở đầu ngón tay vài vòng rồi bỗng biến mất. Sau
đó anh ta đẩy toa ăn không nhanh không chậm đi về phía phòng bếp.
Thủy triều nhờ mặt trăng mà có, cho nên ngày đêm đều có thể nghe thấy tiếng
thủy triều lên thuỷ triều xuống vang lên như âm nhạc. Trong hành lang,
không khí nặng nề yên lặng chỉ nghe thấy tiếng thủy triều, bỗng bị một
chủ đề là lạ chen ngang.
Nobunaga mở đôi mắt buồn ngủ, nhưng
nghiêm túc lầm bầm “Này, tôi nhớ rõ bang chủ trước kia hẳn là không có
kinh nghiệm về phương diện đó mới đúng, bang chủ thích sạch sẽđến mức
nghiêm trọng, rất khó tiếp xúc với cơ thể người sống, cho nên...... bang chủ có được hay không thế.”
Không nói gì, không nói gì, nhàm chán,... xấu hổ không cách nào hình dung....
“Loại chuyện này, là nam thì hẳn là đều được mới đúng.” tuy rằng Phinks rất
muốn giả bộ lãnh khốc, nhưng loại đề tài này có vẻ quá mức...
“Tôi nghĩ vấn đề không phải ở chỗ được hay không, ở phương diện này hình như phụ nữ rất yếu ớt, nếu không khống chế được sức mạnh thì sẽ chết người, liệu Con Chuột Nhỏ có bị bang chủ giết chết hay không đây.” Shalnark
liếm liếm thìa, hắn ăn kem xong rồi, cho nên không có chuyện gì làm.
“Cái nữ kia, một mảnh thủy tinh bé tí cũng có thể đè chết cô ta, tôi không
nghĩ ra còn có cái gì không giết nổi cô ta cả.” Phinks cứ nghĩđến một
mảnh thủy tinh nhỏ như viên đậu tương cũng có thể giết chết cô ta, liền
cảm thấy thế giới này đang không ngừng khiêu chiến giới hạn chịu đựng
của hắn.
Feitan miễn cưỡng giương mắt nhìn cái ổ tên nhàm chán
kia, sau đó cúi đầu, để mặc tóc mái màu xanh so le không đồng đều che
khuất hơn nửa ngọn đèn, hắc ám có thể cho hắn nhiều sự thả lỏng nhất.
“Nói cũng phải, có khi nào ngày mai cái nữ kia đã chết mất rồi không.” Nobunaga sờ sờ cằm, cảm thấy rất có khả năng.
“Hừ.” Machi đứng ở cạnh tường, cười khinh bỉ “Trong đầu bọn đàn ông mấy người chỉ có mấy thứ đó thôi sao? Bang chủ căn bản không làm cái thứ mà mấy
người nghĩ.”
Lần này, hành lang trầm mặc đặc biệt dài, sau đó,
giọng nói hơi ngây thơ của Shalnark vang lên “Nếu không phải làm chuyện
ấy, vậy thì giờ bang chủ đang làm cái gì?”
Đối với lời nói của Machi, không ai có dị nghị gì, dù sao giác quan thứ sáu của Machi luôn luôn rất chuẩn.
“Làm sao mà tôi biết, anh muốn biết thì đi mà mở cửa vào xem, đương nhiên
chỉ cần anh xác định bang chủ không ngại.” Machi hơi quay người đi, phát hiện mình rốt cuộc không chịu nổi đám ngu ngốc này.
Đương nhiên, không có ai thật sự ngu ngốc đi mở cửa.
Pakun ở bên cạnh, rốt cục nhịn không được thầm thở dài một hơi, cô vươn tay
ôm trán, bang chủ, băng Ryodan gần đây thật sự rất nhàn.
Người
bán hàng sờ sờ mặt mình, điều chỉnh tốt tiết tấu bước chân đi về phía
đại sảnh trước khách sạn, lúc đi qua quầy lễ tân, anh vung tay lên, dùng tốc độ dù nhìn chằm chằm cũng không thể phát hiện ra, lấy đi một đóa
hoa Hoàng Quỳ vàng nhạt.
Lúc đi đến chỗ không có người, đầu ngón tay anh chợt lóe, đóa hoa Hoàng Quỳ xinh đẹp kia bỗng xuất hiện, đưa
đóa hoa đến bên miệng khẽ hôn một chút “Hoa Esme, chúc mình may mắn
nhé.” Những người con của Esme đều nhiệt tình yêu thương mỗi một đóa hoa tươi nở rộ của quê mình.
Thả hoa vào trong túi quần, đi vào
phòng thay đồ dành cho người bán hàng, người bán hàng lấy điện thoại ra
gọi “Tiền bối à, cháu là Miroku, đúng vậy, hiện tại bọn họ ở khách sạn
Kaluci. Công việc kiếm thêm thu nhập này thật đúng là không dễ kiếm, hẳn là bọn họđã phát hiện ra cháu không bình thường, nếu không cẩn thận bị
bọn họ giết thì tiền bối phải đưa cháu về Esme mới được, hi vọng sống
duy nhất của cháu chỉ có ở Esme thôi. Được, tiền bối, mạng của cô Miru
bây giờ ở trên tay bang chủ băng Ryodan, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.”
Người bán hàng vừa nói chuyện điện thoại vừa cởi đồng phục khách sạn “Cháu sẽ đi theo, nhưng cháu không bám dính ở phía sau bọn chúng đâu, ha ha,
chẳng phải bác vẫn nói cháu là tên nhàn hạ nhất trong đội chấp pháp sao? Chỉ cần cháu phỏng đoán ra cái tên Chrollo Lucifer kia định đi đâu, thì tới đó trước bọn chúng chẳng phải là được rồi sao. Tiền bối chỉ cần có
thể lấy được tiền riêng từ trong tay vợ của tiền bối là được, cháu không nghĩ là ngay cả tiền trợ cấp của cháu, bác lại không trả được.”
Vội vàng đưađiện thoại di động ra khỏi tai, một tiếng “Cút!!!” trong di động cũng thật vang.
Người bán hàng le lưỡi, ném điện thoại di động vào trong túi, đã thay xong
trang phục đơn giản. Anh đi đến phía sau cửa, nơi đó có một người bán
hàng mặc đồng phục đang im lặng ngồi, chính xác mà nói là đang bị hôn
mê.
“Vất vả quá, nhân viên phục vụđúng là nghề nghiệp không dễ
dàng.” Ném đồng phục lên người bị hôn mê, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ gáy
người nọ, một cây kim dài nhỏ bị rút ra.
Miroku cười nói: “Bởi vì gặp phải một quái thú lớn không có ý tốt như tôi.”
Miroku tươi cười nhàn nhạt, cho ống nghe điện thoại vào lỗ tai, tay nhanh nhẹn xẹt qua mặt mình, gương mặt thanh tú của thiếu niên xuất hiện. Sau đó
vừa đi ra ngoài vừa hát theo máy điện thoại “Hai con gấu nhỏ đi trên
đường ơi, nói cho các bạn, chúng tôi nhiệt tình hiếu khách, có tâm linh
xinh đẹp giống nhưhoa......”
Trong điện thoại của anh ta vĩnh viễn chỉ có một ca khúc này, bật đi bật lại hàng trăm lần.
Đấu trường trên không, tòa nhà cao thứ tưthế giới mang phong cách nghệ thuật khá kỳ dị, sừng sững cao chót vót chọc trời.